Tách ra Bạch Thiển Dạ, Lý Kỳ đi một mình tới tiền viện. Xa xa đã thấy Ngô Phúc Vinh đi tới đi lui trong phòng, một bộ lo lắng. Trong lòng thở dài một cái. Cũng không biết có phải phần mộ tổ tiên của Tần gia bốc lên khói xanh, lại có thể có được một người làm việc trung thành như Ngô Phúc Vinh. Đã tới tuổi đấy rồi, còn vì Túy Tiên Cư chạy ngược chạy xuôi. Thật không dễ dàng gì.
Đi vào trong phòng, Ngô Phúc Vinh vừa thấy Lý Kỳ, vội đi lên đón chào:
- Lý sư phó, vì sao hôm nay cậu không tới Túy Tiên Cư?
Lý Kỳ tức giận nói;
- Cháu nghỉ ngơi một ngày không được à?
Ngô Phúc Vinh thuận miệng đáp:
- Đương nhiên không được.
- Chú nói vậy là có ý gì?
Lý Kỳ buồn bực.
- À, không phải.
Ngô Phúc Vinh vội lắc đầu:
- Là như vậy, hôm nay Thái viên ngoại lại tới. Y nói hy vọng chúng ta có thể mua thêm năm vạn cân. Cậu không ở đó, chúng ta không làm chủ được.
Lý Kỳ nhíu mày nhìn ông ta:
- Ài, Ngô đại thúc, không phải cháu có ý gì, nhưng sao việc gì chú cũng hỏi cháu vậy. Không có một chủ kiến nào.
Ngô Phúc Vinh ngượng ngùng đáp:
- Không phải ta sợ làm hỏng chuyện lớn của cậu sao. Lúc trước đều là do ta làm chủ, nhưng chẳng phải thiếu chút nữa khiến cho Túy Tiên Cư rơi vào tay người khác còn gì.
Điều này cũng đúng. Lý Kỳ bất đắc dĩ thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294023/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.