Bạch Thiển Dạ vừa nghe thấy lời này, lông mày dựng lên, hung hăng nhìn Lý Kỳ. 
Lý Kỳ thấy sắc mặt của Bạch Thiển Dạ, nhất thời phản ứng, hóa ra tên vương bát đản kia đang đào hố bẫy lão tử. Nhưng tố chất tâm lý của hắn mạnh hơn Mã Kiều nhiều lắm, ra vẻ kinh ngạc hỏi: 
- Mã Kiều, có phải ngươi nhớ lầm hay không, ta và ngươi đi tới đó cùng nhau khi nào vậy? 
Mã Kiều cười mờ ám: 
- Lý sư phó đúng là quý nhân hay quên việc, chắc là đã quên rồi. 
- Có lẽ vậy. 
Lý Kỳ gật đầu, lại nói: 
- Vậy ngươi nói cho ta nghe xem, ta và ngươi tới kỹ viện nào? 
Mã Kiều thoáng cái choáng váng. Về vấn đề này y thật đúng là không biết. Ngay cả kỹ viện Dương Châu y còn chưa chắc nói được tên nhà nào, huống chi là kỹ viện của Biện Kinh. 
Lý Kỳ mỉm cười, hướng Lỗ Mỹ Mỹ nói: 
- Lỗ nương tử, đừng nói ta không nhắc nhở cô. Những nam nhân không thành thực thì chớ phó thác chung thân. 
Nói xong, kéo bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Thiển Dạ: 
- Vể điểm này, cô có thể lĩnh giáo Thất Nương. 
Bạch Thiển Dạ ngẩn ra, lập tức phản ứng, mặt đỏ bừng, kiều mỵ trừng Lý Kỳ một cái. Nàng cũng nhìn ra Mã Kiều đang cố ý chỉnh Lý Kỳ, nên mím môi cười. 
Dù Lỗ Mỹ Mỹ là một người thẳng tính, nhưng cũng không ngu. Cũng không muốn nghe hai người này nỏi nhảm hết bài này tới bài khác, gật đầu: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294022/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.