- Ai nha,Lý Kỳ,ngươi cũng không cần phải giả vờ trước mặt ta.Ta biết lần trước ở phủ thái sư,vì để ta hả giận,ngươi cố ý khiến Vương Tuyên Ân xấu mặt.Lúc ấy nếu không phải cha ta giữ ta lại,thì ta đã đi ra nói hộ ngươi vài câu rồi.
Cao nha nội hưng phấn.
Nghĩa khí cái mốc khỉ,ra mặt hả giận cho ngươi? Nằm mơ à?
Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Nha nội,ngài chớ nói linh tinh.Đây là lần cuối cùng ta nhắc lại,là do Vương nha nội sơ ý mà bị ngã.
- Đúng,đúng,là do y không cẩn thận bị ngã.
Cao nha nội cười hắc hắc,nhưng hai mắt hiện lên tia giảo hoạt vui vẻ.
Xong rồi,mình lại bị hiểu lầm.
Lý Kỳ trợn mắt,chẳng muốn giải thích với hạng bao cỏ như Cao nha nội.
Cao nha nội lại nói:
- Tuy nhiên ngươi cũng làm những chuyện không tốt.
- Lại chuyện gì?
Lý Kỳ buồn bực.
Cao nha nội nói:
- Vì sao ngươi không nói với ta chuyện ngươi dạy điệu nhảy ăn bớt cho Phong nương tử? Nếu như ta biết,thì ta có thể đi theo học.Rồi tới hôm đó ngươi bố trí cho ta nhảy cùng với nàng.
Dâm tiện.
Bảy người còn lại lập tức quăng ánh mắt khinh bỉ về phía Cao nha nội.
Cao nha nội giống như bị mấy ngày cấm cửa làm cho nghẹn tới điên rồi.Vừa mới ra khỏi thành,y liền như con thú hoang thoát khỏi lồng,cùng với Hồng Thiên Cửu giục ngựa lao nhanh,hát rống bài ‘Hồng trần làm bạn’.Bất chợt chứng kiến tiểu cô nương đi ngang qua,còn dừng lại đùa giỡn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294001/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.