Lý Kỳ sao không biết ý của Triệu Tĩnh,tức giận nói:
- Triệu cô nương,có phải cô muốn ta giúp cô kiểm nghiệp năng lực của Mã Kiều không?
Triệu Tĩnh cười đáp:
- Đúng vậy,ta chính có ý đó.
Lý Kỳ nhìn thấn sắc của nàng,biết hôm nay không đấu không được.Nghĩ lại,hai người bọn họ từng dùng vũ lực đe dọa mình,thậm chí còn muốn giết mình,đây coi như là một cơ hội báo thù tốt.Hai người bọn họ đánh nhau,dù ai thua,người thắng đều là mình.Ừ,cho bọn họ tự giết lẫn nhau,mình tọa sơn quan hổ đấu là được.
Triệu Tĩnh vẻ mặt cười gian của Lý Kỳ,chợt sinh lòng cảnh giác:
- Lý huynh,ngươi đang nghĩ gì vậy?
- À,à,có nghĩ gì đâu.
Lý Kỳ nao nao,lộ vẻ tươi cười:
- Như vậy không tốt lắm đâu.Quyền cước không có mắt.Y bị thương,ta không quan tâm,nhưng nếu khiến Triệu cô nương bị thương,thì tội của ta to lắm.
Tiểu tử này,cũng thật không có lương tâm.
Mã Kiều đầy ủy khuất nhìn Lý Kỳ,tuy nhiên bị Lý Kỳ không hề đếm xỉa.
Triệu Tĩnh cười nói:
- Lý huynh không cần phải lo lắng điều này.Vị bảo tiêu này của ngươi muốn đả thương ta,chỉ sợ…
- Một bữa ăn sáng.
Mã Kiều xen ngang.
Lý Kỳ nhìn y:
- Mã Kiều,ngươi rất muốn tỷ thí với Triệu cô nương à?
Mã Kiều lắc đầu:
- Không muốn.Sư muội ta thường nói với ta,đừng động thủ với người khác chỉ vì chuyện không đâu.Mà phải lấy đức thu phục người.
- Lấy đức thu phục người?
Lý Kỳ hít một hơi:
- Xin hỏi,ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293991/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.