Da mặt người này thật là dày,rõ ràng là muốn khoe khoang trước mặt mình,ngoài miệng còn ra vẻ như thuận miệng hỏi.Triệu Tĩnh mỉm cười,hùa theo lời hắn:
- Lý huynh,cây quạt kia của ngươi thật là đẹp.
Ngữ khí cực kỳ giả tạo.
Lý Kỳ lắc đầu:
- Cũng bình thường.
Triệu Tĩnh mím môi cười:
- Ta nghe nói đương kim Hoàng thượng ban cho ngươi một cây quạt ngọc,chớ không phải là cây quạt này chứ?
Mã Kiều nghe mà giật mình.Má ai,cây quạt đó là do Hoàng thượng ban? May mà mình không làm hỏng nó.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Triệu cô nương thật là hảo nhãn lực.
Nói xong,hắn còn cố ý quay cái mặt viết bốn chữ ‘Trù nghệ vô song’ về phía Triệu Tĩnh.
Tính cách của người này thật cổ quái,lúc thì tinh ranh như hồ ly,lúc thì nghịch ngợm như một đứa trẻ vậy.Trong lòng Triệu Tĩnh không ngừng cười khổ:
- Lý huynh,cây quạt này là Hoàng thượng ban cho,lúc nào ngươi cũng mang ra quạt như vậy,dù quạt sắt cũng không chịu được.
- Có đạo lý.
Lý Kỳ gật đầu,lập tức gập cây quạt lại,bỏ vào trong ngực.Đây chính là Thượng Phương Bảo Quạt a,nếu như bị hỏng,thì tổn thất lớn lắm.
Mã Kiều nghe bọn họ đàm luận một cây quạt đàm luận cả buổi,cảm thấy rất nhàm chán.Bỗng nghiêng mắt nhìn thấy đoản kiếm tinh sảo đặt trên mặt bàn,hai mắt sáng ngời,sợ hãi than:
- Oa,bảo kiếm kia thật xinh đẹp,liệu có thể cho ta mượn nhìn một lát?
Đang lúc nói chuyện,y cũng rất không có tố chất vươn tay cầm lấy đoản kiếm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293990/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.