Lý Kỳ cười nói:
- Thì ra Triệu huynh yêu mến Tào Thực. Khó trách mấy ngày nay cứ tới tình tiết của Tào Thực, huynh lại đến.
Triệu Uẩn lắc đầu:
- Chưa nói tới yêu mến, chỉ là ta cho rằng vương vị nên giao cho người có tài năng. Luận tài trí, luận học vấn, Tào Thực đều hơn Tào Phi một bậc. Tào Phi bất quá chỉ là một tiểu nhân âm hiểm. Dựa vào mình là huynh trưởng, mới chiếm được vương vị. Nếu lúc ấy Tào Thực ngồi lên vị trí đó, thì thiên hạ của Tào gia sao có thể bị Tư Mã Ý cướp đi được.
Oa! Ngươi kích động như vậy làm gì? Chuyện xưa mà thôi. Sao người của thời này đều như vậy nhỉ?
Lý Kỳ cười nhạt một tiếng, không đáng đưa ra bình luận.
Triệu Uẩn nhìn hắn, hỏi:
- Sao vậy? Chẳng lẽ Lý huynh thấy tại hạ nói không đúng.
Lý Kỳ ngượng ngùng đáp:
- Ta lại nghĩ khác với Triệu huynh. Nhưng đó chỉ là chuyện xưa, nghe để giải trí mà thôi, không cần phải miệt mài theo đuổi.
- Không sao.
Triệu Uẩn phất tay nói:
- Chuyện xưa là Lý huynh biên soạn. Chắc hẳn Lý huynh có ý kiến riêng của mình. Mau nói cho ta nghe chút.
Lý Kỳ cười khổ:
- Nếu như ta nói không đúng, mong Triệu huynh đừng chê cười.
Triệu Uẩn lườm hắn một cái:
- Bình thường đều là Lý huynh trêu cợt ta mà.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng:
- Thực ra tại hạ không đồng ý khi Triệu huynh nói Tào Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293964/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.