Thái Kinh thấy mái tóc ngắn của Lý Kỳ, cả kinh nói:
- Lý Kỳ, sao tóc của ngươi lại rụng hết thế kia?
“Rụng hết? Mịa, mắt của lão hàng này không có vấn đề gì chứ?”
Lý Kỳ buồn bực đáp:
- Thái sư, thảo dân còn trẻ như vậy sao lại rụng tóc được. Đây là thảo dân nhờ người cắt ngắn đi.
Thái Kinh không hiểu hỏi:
- Vì sao phải cắt ngắn đi?
Lý Kỳ thở dài, đáp:
- Mấy ngày nay vì chuyện của yến hội, mà loay hoay tới đầu váng mắt hoa. Ngay cả thời gian chải đầu cũng không có. Nên dứt khoát cắt bỏ. Như vậy thảo dân có thể tập trung chuẩn bị yến tiệc cho lệnh công tử.
Thái Kinh nghe xong, trong lòng rất cảm động:
- Những ngày này thật vất vả cho ngươi. Tuy nhiên ngươi yên tâm, nếu như ngươi làm tốt, lão phu sẽ có phần thưởng lớn.
Vuốt đúng mông ngựa rồi.
Lý Kỳ cười thầm, ngoài miệng lại nói:
- Có thể vì cháu trai của Thái sư tổ chức yến hội, là phúc phận của Lý Kỳ và Túy Tiên Cư. Lý Kỳ đâu dám đòi phần thưởng.
- Làm tốt, tất nhiên phải thưởng, ngươi không cần nhiều lời.
Thái Kinh lại nhìn kiểu tóc mới của Lý Kỳ, lắc đầu cười, hỏi:
- Lý Kỳ, hôm nay ngươi chuẩn bị món ăn mới gì vậy?
- À, món ăn này tên là bò bít tết.
Lý Kỳ đáp.
Dù thịt bò thời này rất khan hiếm, nhưng Thái Kinh muốn ăn thịt bò, là một việc vô cùng đơn giản.
- Bò bít tết? Chính là thịt bò à?
Thái Thao hiếu kỳ hỏi.
- Ách, Nhị Gia nói không sai, món này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293962/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.