Có thể được nghe Lý Thanh Chiếu dạy học, là một việc có thể ngộ mà không thể cầu.
Lý Thanh Chiếu ngây cả người. Nàng cho rằng Lý Kỳ muốn tới phòng bếp. Ai mà ngờ tới, hắn lại đứng một bên không đi. Khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, cũng không để ý tới hắn, tiếp tục chăm chú dạy học.
Có thể được Lý Thanh Chiếu đích thân truyền thụ, đúng là phúc khí khó được.
Mà ngay cả Lý Kỳ cũng phải hâm mộ đám hài tử kia.
Phương thức dạy học của Lý Thanh Chiếu đương nhiên còn chuyên nghiệp hơn hai gà mờ như Lý Kỳ và Tiểu Ngọc rất nhiều. Bởi vì nàng có một mớ kiến thức đồ sộ. Dạy mỗi chữ, nàng đều nói ý nghĩa và nguồn gốc của chữ này cho bọn nhỏ. Để cho bọn nhỏ nhớ lâu hơn, cũng đề cao hứng thú học tập của bọn chúng.
Lý Thanh Chiếu dạy một lúc, rồi để cho đám hài tử kia tự mình luyện tập. Không phải là nàng không muốn dạy tiếp, chỉ là ánh mắt sùng bái nóng bỏng của Lý Kỳ khiến cho nàng quả thực rất khó chịu.
- Thanh Chiếu tỷ tỷ đúng là không hổ danh đệ nhất tài nữ của Đông Kinh, riêng khả năng dạy chữ này đã cao hơn chúng tôi mấy bậc rồi.
Lý Kỳ thấy Lý Thanh Chiếu không dạy nữa, vội đi lên đón chào, giơ ngón tay cái khen.
Đối với Lý Kỳ nịnh họt, Lý Thanh Chiếu đã sớm quen. Nàng cũng không hiểu vì sao Lý Kỳ lại sùng bái nàng như vậy, lắc đầu cười khổ:
- Nghe nói những hài tử này đều được chọn lựa từ đám dân chạy nạn ở phương bắc?
- Đúng vậy.
Lý Kỳ gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293957/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.