Dù quy mô của Túy Tiên Cư kém hơn những quán ăn năm sao của thời Bắc Tống như Phỉ Thúy Hiên, Phan Lâu. Nhưng tốt xấu cũng được coi là một quán ăn sang trọng. Hơn nữa giá rượu và thức ăn không hề rẻ hơn Phỉ Thúy Hiên. Dân chúng bình thường khó mà chi trả nổi.
Cho nên người đánh cá vừa đi vào trong, liền thu hút sự chú ý của mọi người.
Tuy nhiên, Lý Kỳ đã cẩn thận dặn dò đám tiểu nhị, không được trông mặt mà bắt hình dong. Bất kể là ai, chỉ cần đi vào Túy Tiên Cư, đều được coi là thượng đế.
- Khách quan, xin hỏi ngài đi một mình hay nhiều người?
Một nữ tiểu nhị đi lên nghênh đón, mỉm cười hỏi.
Người đánh cá nghiêng mắt nhìn nàng, hỏi ngược lại:
- Người thấy đằng sau ta có ai không?
Nữ tiểu nhị hơi sững sờ, lập tức phản ứng, cười nói:
- Khách quan, mời sang bên này.
Dứt lời, nữ tiểu nhị kia liền muốn mời người đánh cá tới một cái bàn gần đấy. Nhưng người đánh cá căn bản không để ý tới nàng, mà đi thẳng tới một bàn trống trước mắt rồi ngồi xuống, để sọt cá, cần câu và nón rách lên bàn. Vừa nhìn là biết đây là một người có tố chất thấp.
Nhưng nữ tiểu nhị kia không có chút bất mãn nào cả, lại tới bên cạnh người đánh cá, hỏi:
- Xin hỏi khách quan cần gì?
Người đánh cá ngẩng đầu lên, đầu tiên nhìn ba câu đối treo trên trần nhà, sau đó nói:
- Trước mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293829/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.