- Thất nương, muội cũng tới à. Tần phu nhân thấy Bạch Thiển Dạ, đứng dậy khẽ cười nói.
Ở nhà, Bạch Thiển Dạ đứng hàng thứ bảy. Theo lý thuyết, nên gọi là Bạch Thất Nương. Nhưng do thanh danh của nàng quá lớn, cho nên mọi người đều gọi nàng là Bạch nương tử.
- Ủa? Vương tỷ tỷ, mấy ngày không thấy tỷ, khí sắc của tỷ tốt hơn rất nhiều. Chắc là ăn linh đan diệu dược gì phải không? Bạch Thiển Dạ đi tới ngồi bên cạnh Tần phu nhân, mỉm cười hỏi. Dứt lời còn liếc qua Lý Kỳ.
- Bạch nương tử nói gì vậy. Phu nhân xinh đẹp vĩnh trú, tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất. Cho dù có qua bảy tám chục năm, phu nhân vẫn bộ dáng như vậy. Lý Kỳ cười hắc hắc.
Tiểu tử này đúng là cái gì cũng dám nói.
Bạch Thiển Dạ nghe thấy vậy, liền cười khanh khách.
Tiểu Đào đứng một bên cũng buồn cười.
- Ngươi đừng nói linh tinh.
Tần phu nhân bị Lý Kỳ nói tới đỏ bừng khuôn mặt, trừng mắt nhìn Lý Kỳ, cả giận nói. Tuy nhiên, từ lúc Lý Kỳ chuyển tới Tần phủ, khẩu vị của nàng ngược lại tốt hơn trước rất nhiều. Mỗi bữa cơm đều ăn hai bát. Dáng người cũng vì vậy mà đẫy đà hơn lúc trước một ít, càng thêm mê người.
Lý Kỳ cười hắc hắc không đáp. Hắn biết nên dừng lúc nào.
- Vương tỷ tỷ, tấm lụa đò này dùng để làm gì?
Bạch Thiển Dạ cầm tấm lụa đỏ lên, thấy phía trên còn cài mấy bông hoa lớn, kinh ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293814/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.