Lý Kỳ cười khổ gật đầu: - Là thật!
- Ủa, vì sao vậy?
Lý Kỳ thở dài: - Còn không phải vì tại hạ đã bán bí phương cho viên ngoại đó sao. Sau khi Ngô đại thúc biết chuyện này, vì lo lắng mà không dám tiếp tục làm chao để bán.
Ý của câu này, không thể nghi ngờ là nói cho Thái Mẫn Đức nghe, Ngô Phúc Vinh đã bị ngươi dọa sợ.
Thái Mẫn Đức âm thầm đắc ý, bề ngoài lại lộ vẻ lo lắng:
- Vậy Ngô chưởng quầy có trách công tử không?
Lý Kỳ quắt miệng, nhún vai không đáp, coi như là chấp nhận.
- Nếu là như vậy, Thái mỗ đã khiến công tử phải phiền não rồi. Thái mỗ thực sự có lỗi. Thái Mẫn Đức giả mù sa mưa chắp tay nói.
Lý Kỳ cố nặn ra vẻ tươi cười, đáp lại: - Viên ngoại nói quá lời. Là tôi thẹn với Ngô đại thúc trước. Chú ấy trách vài câu là đúng.
Thái Mẫn Đức thấy hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng càng vui vẻ. Giả vờ thở dài:
- Túy Tiên Cư đã đóng cửa không buôn bán, không biết sau này công tử có tính toán gì không?
Lý Kỳ vừa nghe, liền biết Thái Mẫn Đức muốn lôi kéo mình tới Phỉ Thúy Hiên.
Ánh mắt của lão hồ ly này đúng là cay độc. Mình đã an phận như vậy rồi, y vẫn để mắt tới mình. Nếu không phải mình đã hợp tác với Túy Tiên Cư, nói không chừng đã khiến y làm cho cảm động mà tới quán y làm.
Chẳng qua hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293790/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.