Lý Kỳ mỉm cười, chỉ vào hai bức câu đối:
- Không phải vừa rồi ngươi nói, nếu ai có thể một mình đối được hai bức câu đối này. Có thể miễn phí ăn ở tại Phỉ Thúy Hiên. Hơn nữa còn có thể được thưởng một trăm ngân lượng. Lẽ nào ngươi lại quên?
Thái Lão Tam nghe thấy vậy, chợt cười lên ha ha, đáp:
- Phỉ Thúy Hiên của chúng ta chính là chiêu bài bằng vàng. Há có thể nói mà nuốt lời. Chỉ cần ngươi có thể đối ra được bất kỳ câu nào trong hai câu, chúng ta tự nhiên sẽ thực hiện lời hứa hẹn.
Y cũng không tin tên thư sinh nghèo nàn kia có thể đối được.
Lý Kỳ lắc đầu cười nói:
- Ta không đối được, nhưng ta biết người có thể đối được.
- Ai?
Thái Lão Tam sững sờ.
- Cậu ta!
Ngón tay của Lý Kỳ chỉ về hướng tiểu nam hài đang nằm trên đất.
- Nó? Ngươi nói là tên ăn mày kia?
Thái Lão Tam chỉ vào tiểu nam hài, kinh ngạc hỏi.
Lý Kỳ quăng ánh mắt tán dương về phía Thái Lão Tam, cười đáp:
- Chúc mừng ngươi đã đoán đúng.
Thái Lão Tam ngây cả người. Bỗng cười lên ha hả. Mọi người cũng cười theo y. Giống như Lý Kỳ vừa kể một câu chuyện hài hước vậy.
“Cứ cười đi, cười cho sướng miệng đi. Đến lúc muốn khóc lại khóc không ra nước mắt.”
Lý Kỳ im lặng, đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt.
Thái Lão Tam cười một lúc mới ngừng lại, sắc mặt bỗng trầm xuống quát:
- Các hạ đang tiêu khiển chúng ta phải không?
Lý Kỳ giang hai tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/126427/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.