“Mặc dù hai câu đối này có chút khó khăn, nhưng không tính là thiên cổ tuyệt đối. Vì sao không có ai đối được?” 
Lý Kỳ nhìn tất cả mọi người chỉ trỏ vài bức câu đối, xì xào bàn tán. 
Nhưng không có một người đứng ra đối vế dưới. Trong lòng hắn rất nghi hoặc. 
Thực ra Lý Kỳ có chỗ không biết. Người có tài, có học vấn chân chính, sao có thể chạy tới nơi này, phân cao thấp cùng với hai hậu bối? Một chuyện làm tổn hại danh vọng của bọn họ như vậy. Những vị đại học sĩ, đại thi nhân cho rằng mình rất cao kia, tuyệt đối sẽ không làm. Những người đứng ở chỗ này, thực ra đa số đều là những công tử ca trình độ không có, lại thích giả trang thâm trầm. 
Dù trong đầu đã có vế dưới, nhưng Lý Kỳ không muốn xuất ra danh tiếng. 
Không phải vì lý do cao thượng gì. Đơn giản là vì những ban thưởng này không hấp dẫn hắn lắm. Hiện tại hắn còn chưa tới mức ngay cả cơm đều không có để ăn. Hơn nữa, hắn không tin Phỉ Thúy Hiên có thể làm ra món ăn hấp dẫn được hắn. 
Hiện tại hắn hy vọng hai tấm câu đối này có thể treo ở đây thêm vài ngày. Nhằm chuẩn bị các tình huống xấu nhất xảy ra. Chẳng may Túy Tiên 
Cư bị bán đi, không tìm được nơi ở, hắn có thể tới nơi này hỗn cả tháng. 
Sau khi cân nhắc, Lý Kỳ đã quyết định chủ ý. Đang lúc chuẩn bị rời đi, bỗng nhìn thấy vài người đi ra từ trong tửu lâu. Dẫn đầu là một vị nam 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/126426/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.