Chương trước
Chương sau
Lưu Viện Viện cười gật đầu: “Đương nhiên rồi, tất cả đều là cho cô mà.”
Cửa thang máy mở ra, bọn họ cùng nhau đi ra ngoài, mấy thực tập sinh phía sau tụ tập cùng một chỗ: “Thật giỏi nha, vừa trở thành nhà thiết kế chính thức đã có người hầu, Lưu Viện Viện và Lâm Khải kia cũng thật là ghê tởm, thấy người ta lợi hại, liền mặt dày dán lên.”
“Nhỏ giọng một chút, đừng để cô ta nghe thấy, lúc trước Trương Dĩnh với cô ta có mâu thuẫn, trực tiếp bị đuổi về nhà đấy.”
“Có bối cảnh thì không giống, bất quá chồng cũ của cô ta cũng đã ly hôn với cô ta, vì sao còn muốn giúp cô ta chứ?”
“Suy nghĩ của người có tiền, chúng ta không hiểu được đâu.”
Thanh âm của các cô không nhẹ không nặng, ba người Chung Hi đều nghe được một phần.
Lâm Khải lạnh mặt, không nói nhiều.
Lưu Viện Viện thì tức giận: “Tôi đi tìm mấy người đó lý luận.”
Cô ấy vừa định đi qua, cổ tay đã bị người túm lấy, cô ấy nghiêng đầu đi, liền nhìn thấy Chung Hi một tay cầm bình nhỏ, một tay kéo cô ấy: “Đi xem văn phòng mới của tôi không?”
Chung Hi nghiêng đầu, trong con ngươi bỗng nhiên nhiễm ánh sáng như vì sao.
Thật giống như hoàn toàn không nghe được những lời chỉ trích kia.
“Chung Hi…” Đáy mắt Lưu Viện Viện có chút phiếm hồng, cô ấy đau lòng thay Chung Hi, rõ ràng là từng bước từng bước chân đều liều mạng mới đạt được, lại bị người ta chửi bới như vậy.
Nhưng đồng thời, cô ấy cũng bội phục Chung Hi.
Có thể có mấy người có được sức chịu đựng cường đại như vậy.
Chung Hi lơ đễnh nở nụ cười: “Bọn họ không ảnh hưởng gì đến tôi, ngược lại sẽ làm cho tôi cảm thấy, tôi hẳn là nên đi cao hơn xa hơn.”
Chỗ cao cực kỳ lạnh, nhưng đồng thời, có thể bễ nghễ liếc nhìn những vai diễn nhỏ bé không đủ nặng nhẹ này.
Đẩy cửa văn phòng ra, ba người đều bị khung cảnh trước mắt làm cho khiếp sợ.
Chung Hi đã không nhớ rõ mình đã bao lâu không đứng ở có nơi tầm nhìn tốt như vậy, cửa sổ sát đất phối hợp với rèm lụa màu be, còn có mùi thơm nhàn nhạt phiêu tán trong không khí.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy mình đã trở lại cuộc sống trong quá khứ.
Lưu Viện Viện kích động chạy đến bên cửa sổ: “Cái này cũng quá lớn đi, văn phòng của nhà thiết kế MON đều tốt như vậy sao?”
Lâm Khải hâm mộ lắc đầu: “Phòng kia của tôi ở bên trong, chỉ có thể nhìn thấy tòa nhà của CBD, nhìn không thấy cảnh thành phố tốt như vậy.”
Tiếp theo, hai người đồng thời nhìn về phía Chung Hi, đồng thanh: “Sau này chúng tôi có thể thường xuyên tới tìm cô không?”
Chung Hi nhìn sofa rộng rãi cùng bàn trà phía bên kia: “Đương nhiên là có thể a.”
Cô nói xong, ôm bánh quy nhỏ, ăn một bữa ăn vui vẻ.
Buổi chiều hôm đó, MON triệu tập các nhà thiết kế tổ chức một cuộc họp nội bộ, Lưu Viện Viện vẫn là thực tập sinh, cho nên không thể tham gia.
Sau khi Chung Hi và Lâm Khải có mặt, thấy rất nhiều người.
Lâm Khải nhỏ giọng nói với cô: “Hàng phía trước là chỗ ngồi dành cho nhà thiết kế trưởng, bốn vị thủ lĩnh của MON còn có Đông Phương Lâm và Vân Tích, hôm nay bọn họ về nước, hẳn là vì chụp ảnh trên trang bìa tạp chí thời trang tuần sau.”
“Tạp chí?”
“Đúng vậy, chính là tạp chí Evelyn hàng đầu trong ngành, muốn mời mười hai ngôi sao làm người mẫu, chụp một kỳ hạn châu báu số đặc biệt.” Lâm Khải không chút keo kiệt chia sẻ tình báo với Chung Hi: “Bốn vị thủ lĩnh hẳn là sẽ phân chia phụ trách ba kỳ, nhưng bọn họ khẳng định là phải cần trợ thủ.”
Ánh mắt Chung Hi sáng ngời.
Cô thích những cơ hội như vậy.
Cô theo tầm mắt mọi người nhìn qua, ngoại trừ Hán Sâm cùng Lý San Nhi lúc trước đã gặp qua, mặt khác vị mặc âu phục màu đen đúng mực kia hẳn là Đông Phương Lâm, bên cạnh cô ấy, chính là Vân Tích.
Chung Hi cùng người này còn có chút giao tiếp, năm đó khi cô nộp đơn xin du học, cùng Vân Tích học cùng một giáo viên thiết kế.
Tính ra, Vân Tích xem như là đàn anh của cô.
Chẳng qua, chuyến du học của Chung Hi không thể thành công, cô cũng không thể mặt dày đi lên làm quen được, hiện tại Vân Tích chính là người có thực lực và ảnh hưởng nhất trong tứ đại thủ lĩnh, trên trường quốc tế cũng có vô số giải thưởng.
Có người đi qua nói vài câu với bốn người bọn họ.
Chung Hi híp mắt lại, nhìn người nọ đi lên bục, cầm lấy micro.
“Mời các vị im lặng một chút, kế tiếp chúng ta phải tiến hành hoạt động chụp ảnh châu báu của tạp chí Evelyn, phải chọn hai mươi người từ các vị.” Giọng nói Tề Tinh Lãng ôn hòa, nhìn quanh toàn trường: “Tất cả các nhà thiết kế đều có tư cách cạnh tranh.”
“Thật tốt quá đi, nếu tôi có thể học tập với thầy Vân Tích thì quá tuyệt.”
“Tôi muốn làm trợ lý cho thầy Hansen.”
Sự phấn khởi của mọi người đã được phát động.
Chỉ có Chung Hi, toàn bộ quá trình đều cực kỳ bình tĩnh, bởi vì Tề Tinh Lãng có một chuyện rất quan trọng còn chưa nói.
Chọn như thế nào!
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Vòng luẩn quẩn này, không phải là một nơi công bằng, mỗi một nhà thiết kế có ý tưởng và phong cách riêng của mình, những gì họ cần là một trợ lý ngoan ngoãn, không cần ý kiến và tầm nhìn của trợ lý.
Muốn học tập với bọn họ, tất yếu phải che dấu mũi nhọn của mình, làm tốt vai trò là cái đuôi nhỏ nghe theo sắp xếp, mới có thể có cơ hội xuất đầu.
Chung Hi cũng không bài xích điểm này, so với đại đa số mọi người, cô có thể rõ ràng nhận rõ vị trí hiện tại của mình, cô đã không còn là thiên kim tiểu thư cao ngạo kia nữa.
Nhưng những người khác lúc này không kiềm chế được tâm tình nhảy nhót, một người hai người đều bộc lộ sự vui mừng, phảng phất đối với hai mươi ứng cử viên này có thể nắm chắc.
Một số người trong số họ là trợ lý mà các nhà thiết kế trưởng đã từng sử dụng, tương đối mà nói, khả năng được lựa chọn là lớn hơn một chút.
“Buổi sáng thầy Hansen còn chào hỏi tôi đó.”
“Năm ngoái tôi ở trong nhóm của thầy Vân Tích, lần này khẳng định cũng…”
Những tiếng nghị luận này liên tiếp vang lên.
Lâm Khải yên lặng cúi đầu, vô cùng trầm mặc.
Chung Hi liếc nhìn hắn một cái: “Làm sao vậy?”
Lâm Khải cười khổ: “Tôi vẫn chưa từng được chọn, mấy vị thủ lĩnh này đều rất có cá tính, lần này tôi khẳng định lại không có cơ hội, nơi này cũng không phải là nơi chú ý tới sự công bằng.”
Lời này, Chung Hi đồng ý.
Nhưng cô sẽ không ngay từ khi bắt đầu đã cam chịu.
Chung Hi thu hồi tầm mắt, không nói chuyện với hắn nữa, phía trước Tề Tinh Lãng bắt đầu tuyên bố quy tắc: “Rất đơn giản, rút thăm.”
Đây là biện pháp gì?
Chung Hi hơi nhíu mày, vận khí của cô không tốt, nếu như vận khí tốt, cũng sẽ không gặp phải loại người như Bạc Lương Thần.
Đến phiên cô lên sân khấu rút thăm, không hiểu sao cảm thấy Tề Tinh Lãng mỉm cười rất kỳ quái.
Cô còn không kịp phản ứng, liền sờ đến một tờ thăm.
“Chúc mừng, cô có thể làm trợ thủ của thầy Vân Tích.” Tề Tinh Lãng lớn tiếng tuyên bố.
Vận khí này hoàn toàn ngoài dự liệu của Chung Hi.
Dưới đài cũng là một trận tiếng thổn thức hâm mộ, chỉ có chính cô cảm giác may mắn này đến đặc biệt không chân thật, cô nhìn thoáng qua Vân Tích bên kia, lại nhìn về phía Lý San Nhi bên cạnh.
Nếu như có thể lựa chọn, cô càng hy vọng sẽ về phía Lý San Nhi.
“Quá khứ a.” Môi Lý San Nhi không tiếng động nhắc nhở cô.
Chung Hi vội vàng di chuyển, ngồi ở phía sau Vân Tích.
“Hình như cô không phải rất vui khi về nhóm của tôi? Nếu cô muốn đi đến các nhóm khác, tôi có thể giúp cô.” Vân Tích biểu tình nhàn nhạt, không phân biệt được đang vui hay là tức giận.
Chung Hi vội vàng lắc đầu.
“Anh chính là lựa chọn hàng đầu của tôi.”
Lời này, sao lại nghe có chút mập mờ vậy.
Vân Tích đầu tiên là sửng sốt, nhưng sau đó nhìn thấy biểu tình nghiêm túc trịnh trọng trên mặt Chung Hi, đáy mắt anh thoáng qua một chút kinh ngạc: “Có phải chúng ta đã từng gặp qua ở nơi nào rồi hay không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.