Chương trước
Chương sau
Cô ta có ý tứ này, Hàn Chỉ Mân đương nhiên cũng có.
Nhưng với thân phận và địa vị là Lục phu nhân, Hàn Chỉ Mân lúc này cũng không nể mặt: “Tuy rằng tôi không đồng ý chuyện của hai người bọn họ, nhưng tôi sẽ không làm cái loại hành động không lên được mặt bàn này, cô tìm nhầm người rồi.”
Ôn Nguyễn Nhi sắc mặt cứng đờ, vội vàng thay đổi cách nói: “Vậy cũng nên cho cô ta một chút giáo huấn chứ? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn cô ta chân đạp hai thuyền, cô ta bám lấy Lục thiếu không chịu buông, thì đến bao giờ các người mới có thể ôm cháu trai đây?”
“Hơn nữa, hai người bọn họ vẫn dây dưa không rõ, bên phía nhà họ Từ cũng sẽ không chờ mãi đâu!”
Hàn Chỉ Mân nhướng mày: “Nơi này không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, cô đi theo tôi.”
Ôn Nguyễn Nhi trong lòng vui vẻ, Chung Hi, dám quyến rũ người đàn ông của tôi, xem tôi đùa chết cô như thế nào.
......
Bên này Chung Hi vừa được Lục Bắc đưa đến dưới lầu, chỉ thấy phía trước có hàng xóm đang đánh nhau.
Hơn nữa an ninh gần đó rất tệ, thường xuyên xảy ra trộm cắp.
Lục Bắc vặn vô lăng: “Anh giúp em…”
“Không cần, em lên trước đây.” Chung Hi cười cong khóe môi, tiếp đó liền không quay đầu lại đi vào tiểu khu.
Cô không muốn để mình ở lại thêm một giây nào nữa, chỉ sợ sẽ đem loại cảm xúc phiền não ngột ngạt này phát tiết ra trước mặt Lục Bắc, cô bị người ta bàn tán, bị người ta phỉ báng, đều không liên quan gì đến anh.
Cạch.
Chung Hi đóng cửa lại, nhìn căn phòng nhỏ yên tĩnh, cánh môi từng chút từng chút mím chặt.
Cô không buồn, chỉ là có chút bất lực.
Nhưng nghĩ lại, mặc dù không có những trở ngại này, cô cũng sẽ không tiếp nhận sự theo đuổi của Lục Bắc.
Chung Hi nhìn đồng hồ, lấy điện thoại di động ra bắt đầu lướt tin tức, chờ xem kịch hay.
Mười lăm phút, không có động tĩnh.
Ba mươi phút sau, tập đoàn Bạc thị phát hành tuyên bố khẩn cấp, xử lý hai lô hàng tồn kho của kho bến tàu, tất cả đều bị tiêu hủy tại chỗ.
Chung Hi nhìn từng tấm hình trên tin tức tức thời, đôi mắt vui vẻ cong lên.
Cô hiểu quá rõ tính tình Bạc Lương Thần, công ty xảy ra sơ suất lớn như vậy, anh nhất định sẽ Khí xa bảo suất*.
*弃车保帅 (Khí xa bảo suất): Trong cờ tướng nghĩa là bỏ xe để bảo vệ tướng, hi sinh cái nhỏ bảo vệ cái lớn.*
Hơn nữa, còn có thể ở bên trong Bạc thị tiến hành vung đao to búa lớn chỉnh đốn.
Điều này chắc chắn sẽ chạm vào lợi ích của một số người.
Chung Hi đứng dậy đẩy cửa phòng ngủ nhỏ ra, bên trong có một bức tường toàn là ảnh chụp, tất cả đều là người và chuyện liên quan đến Bạc Lương Thần, cô đi đến bên tường, cầm bút đánh một dấu X màu đỏ lên trên bến tàu.
Sau đó đi đến một bức ảnh khác, vẽ một đường kết nối.
Đó là Phó tổng Tiêu Nghị của tập đoàn Bạc thị, hợp tác với Bạc Lương Thần, đánh hạ người của Bạc thị.
Hắn cũng là tinh anh thương nghiệp du học từ nước ngoài trở về, chỉ là ở thành phố Vân không có nhân mạch gì, hai người cống hiến cho công ty không phân cao thấp, nhưng bởi vì năng lực cùng khí phách của Bạc Lương Thần càng thêm xuất chúng, Tiêu Nghị ở công ty tuy rằng có thực quyền, nhưng lại không có sức ảnh hưởng như Bạc Lương Thần.
“Một núi không thể có hai hổ, Bạc Lương Thần, trò chơi vẫn còn tiếp tục.”
······
Tập đoàn Bạc thị bởi vì hành động của Bạc Lương Thần, có rất nhiều âm thanh bất mãn, bởi vì lợi ích của những người này đều bị tác động.
Trong số đó, còn bao gồm một số quản lý cấp cao.
Bọn họ suốt đêm chạy đến chỗ ở của Tiêu Nghị, nhìn Tiêu Nghị mặc áo choàng tắm, cầm ly rượu vang, có chút ngượng ngùng: “Thực xin lỗi, Tiêu tổng, đã trễ như vậy còn đến quấy rầy ngài.”
Bọn họ nói lời xin lỗi, còn không dấu vết nhìn thoáng qua biệt thự của Tiêu Nghị.
Không có nghe nói Tiêu Nghị có bạn gái a, nhưng bộ dáng này của hắn, rõ ràng là vừa mới làm cái gì đó.
“Bởi vì chuyện Bạc tổng thanh lọc nhà kho?” Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Nghị thấm vào vài phần tính kế: “Chuyện này tôi không giúp được các người, đừng kéo tôi vào.”
“Đừng mà, Tiêu tổng, lúc trước muốn đưa vào lô hàng kia, là ngài ký tên đồng ý, hiện tại Bạc tổng trách tội xuống dưới, chúng tôi không gánh vác được trách nhiệm này.”
Nguồn gốc của việc này chính là Tiêu Nghị.
Dứt lời, vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Nghị hoàn toàn tiêu tan: “Tôi nói rồi, không liên quan đến tôi, cút.”
Hắn đóng cửa lại, một giây sau đó, ly rượu trong tay cũng bị hắn đập vỡ trên mặt đất, các mảnh vỡ xẹt qua những viên gạch sàn trơn bóng, phát ra âm thanh chói tai.
Ôn Nguyễn Nhi vừa tắm rửa ở bên trong xong, nhìn thấy một màn này, hoảng sợ.
“Làm sao vậy?”
Tiêu Nghị quay đầu lại, hung hăng nhìn chằm chằm cô ta, trực tiếp vọt tới, đem người không chút cố kỵ ôm vào trong ngực, kéo áo choàng tắm của Ôn Nguyễn Nhi hôn lên.
“Đừng…”
Ôn Nguyễn Nhi cố kỵ thân thể của mình, nhưng Tiêu Nghị giống như bị điên rồi, động tác một chút cũng không hề thương tiếc cô ta.
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Sau một hồi kịch liệt, trên người cô ta khắp nơi đều là dấu vết.
Trên tay và chân còn có vết bầm tím, Ôn Nguyễn Nhi đau đến nước mắt lưng tròng, vừa rồi cô ta hoàn toàn bị ép buộc.
“Tại sao anh lại làm thế với tôi? Tôi có lòng tốt đến bồi anh, anh lại biến tôi thành như vậy, vạn nhất bị Lương Thần nhìn ra thì làm sao bây giờ!” Ôn Nguyễn Nhi uất ức khiếu nại, ôm chăn khóc.
Cô ta có thể cảm giác được, Tiêu Nghị chính là lấy cô ta làm một vật phát tiết.
“Hắn sẽ chạm vào cô?” Tiêu Nghị châm một điếu thuốc, trong mắt tràn đầy trào phúng lạnh lùng: “Còn nữa, trong bụng cô chính là con của tôi, tôi muốn thế nào, liền như thế đấy, hiểu chưa?”
Ôn Nguyễn Nhi gắt gao nhíu mày, bị ánh mắt của hắn dọa sợ.
Tiêu Nghị hút xong điếu thuốc kia, lại bẻ cằm Ôn Nguyễn Nhi, hôn vài cái.
“Nhớ kỹ, lúc tôi tìm cô, gọi đến là phải đến, nếu không, tôi liền để cho Bạc Lương Thần biết trong bụng cô căn bản không phải là con của hắn, cút đi.”
Bàn tay Ôn Nguyễn Nhi tức giận đến phát run, nhặt từng bộ quần áo của mình trên mặt đất lên, rất nhanh liền rời đi.
Tiêu Nghị cầm lấy máy quay trong phòng, rút thẻ nhớ ra, ném vào trong ngăn kéo: “Bạc Lương Thần, sớm muộn gì tất cả của anh đều là của tôi.”
Phụ nữ, công ty, tài sản.
Tiêu Nghị lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số: “Gần đây công ty bị người ta theo dõi, tất cả giao dịch tạm thời đình chỉ, đừng để tên kia phát hiện ra bất cứ thứ gì.”
“Hiểu rồi, Tiêu tổng.”
......
Bởi vì Chung Hi giành được vị trí thứ nhất trong vòng sơ khảo cuộc thi thiết kế, lại được chỉ định có thể không cần tham gia trận chung kết, có thể trực tiếp gia nhập MON.
Ngay sau khi cô đến công ty, cô đã thu hút ánh mắt hâm mộ của rất nhiều người.
Cũng có người tiến lên nịnh bợ cô: “Chung Hi, nghe nói công ty sắp xếp văn phòng cho cô, thật hâm mộ cô nha.”
MON không giống như các công ty nhỏ trong ngành công nghiệp khác, bởi vì có thực lực và bối cảnh cường đại, vì vậy mỗi một người có chức vụ là nhà thiết kế, tất cả đều có không gian văn phòng riêng của mình, cũng là để bảo vệ bản thiết kế gốc.
Chung Hi nhàn nhạt ừ một tiếng, tối hôm qua cô cũng đã nhận được điện thoại thông báo, cho nên cũng không kinh ngạc.
Nhưng nhìn bộ dạng không gợn sóng của cô như vậy, những người khác đều cảm thấy cô ra vẻ cao lãnh.
Ngoại trừ, hai đạo thân ảnh vội vàng chạy tới, Lưu Viện Viện hô một tiếng: “Chung Hi!”
Lâm Khải theo sát phía sau cô ấy, cũng cười vẫy tay với Chung Hi.
Chung Hi ngước mắt lên, ấn nút mở cửa thang máy chờ bọn họ.
“Chào buổi sáng nha, tôi mang đồ ăn tới cho cô.” Lưu Viện Viện biết Chung Hi thường xuyên đến phòng trà của công ty ăn sáng, liền đặc biệt mang tới cho cô.
“Bánh quy nhỏ do chính tay tôi làm đó, đây là vị matcha, còn đây là dâu tây.”
Con ngươi Chung Hi sáng ngời, từ lúc vừa mới vào công ty cô vẫn luôn phát sầu vì phải nghĩ nên ăn cái gì!
Mấy món này nọ trong phòng trà, cô đã ăn chán từ lâu rồi.
Cô nhìn về phía Lưu Viện Viện, không chút che dấu lòng tham của mình: “Có thể cho tôi hết không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.