Chương trước
Chương sau
11

Quay về ký túc xá, tất nhiên là có một cuộc chiến cam go đang chờ đợi tôi.

Nhưng lần này, tôi là đạo diễn nên không cần phải bí mật ghi hình.

Ngay khi tôi và Tô Tư Cẩn mở cửa, Trương Nhã Nhã và một vài nữ sinh khác đang canh giữ trong phòng.

Khi tôi vừa bước vào, Lưu Địch chỉ vào tôi hét lên:

“Hứa Giảo Giảo, quỳ xuống!”

Tôi sững sờ, nhìn Tô Tư Cẩn.

Không ngờ câu đầu tiên của phần mở đầu lại hài hước đến vậy, đây là vị Cách Cách nào được đánh thức từ lăng mộ nhà Minh vậy?

Bây giờ đã là mười một giờ, đám nữ sinh ở ký túc xá liền kề đều bị động tĩnh thu hút, vây quanh cửa ký túc xá chúng tôi xem náo nhiệt.

Lúc này tôi bị dồn vào góc tường, giống như thời cấp Ba.

Tô Tư Cẩn bị hai nữ sinh khác kéo lại, căn bản không có cách nào chạy đến cạnh tôi.

Trương Nhã Nhã đứng trước mặt tôi, “Con chó cái hôi hám, cố ý lừa tao đúng không, đã sớm chuẩn bị xong rồi?”

Tôi cố ý làm bộ trà xanh, “Không phải mà, tớ không có mà!”

Trương Nhã Nhã bước lên, kéo quần áo của tôi, “Vậy tại sao mày đến một cọng lông nách cũng cạo sạch, lại còn gầy đi bao nhiêu, mày coi tao là đồ ngốc à?”

Nếu không thì sao, chắc coi tôi ngốc.

Trương Nhã Nhã càng nói càng thức, tát tôi một cái.

Tôi cố ý không tránh né, để cô ta nếm chút ngọt trước đã.

Cô ta động tay trước, sau này đừng trách gì tôi.

Ngay sau đó, cô ấy cầm cốc trà sữa trên bàn đã hai ngày chưa uống, đổ hết lên đầu tôi.

Trà sữa màu nâu trân châu nếp cẩm chảy xuống tóc tôi.

“Hứa Giảo Giảo, lợn nái chuyển kiếp rồi, mẹ nó mày còn học được cách câu dẫn đàn ông rồi?”

“Bộ váy này như đồ bán ở ngoài đường, nhìn dáng vẻ của mày đi, cho dù cởi quần áo nằm xuống đường cũng không có người đàn ông nào thèm nhìn mày thêm cái nữa đâu.”

“Nếu có người đàn ông nào muốn ngủ với mày chắc mày mới là người phải trả tiền đó.”

Cô ta càng ngày càng kích động, nhìn tôi như một con rệp, cố gắng làm cho tôi cảm thấy xấu hổ vì những lời dơ bẩn của cô ta.

Nhưng ngại quá, tôi thật sự không biết xấu hổ là gì.

Trương Nhã Nhã không thể nghĩ ra từ mới nào, giọng điệu của cô ta cuối cùng cũng trầm xuống một chút.

“Hứa Giảo Giảo, câm rồi à?”

“Mày có biết làm người phải biết thân biết phận không?”

Lưu Địch ở bên cạnh sợ Trương Nhã Nhã cô đơn độc thoại, bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.

“Lợn nái thối còn biết mấy thứ này? Cô ta chỉ biết rõ làm sao nhặt đồ ăn trong thùng rác thôi!”

Sau khi nói, một số người che miệng và bắt đầu cười.

Cứ như bật công tắc, bọn họ cùng nhau cười, trông thật ngốc nghếch làm sao.

Tôi vẫn không nói gì.

Chỉ vươn tay, giũ sạch bụi bẩn trên tóc, dùng quần áo trên người để lau mặt.

Sau khi sửa soạn xong, tôi ngẩng đầu lên nhìn Trương Nhã Nhã, lạnh giọng nói: “Trương Nhã Nhã, cô thích Lý Vọng Thư?”

Khi nãy mấy người này sỉ nhục tôi một hồi lâu, nhưng không chịu nói ra 3 chữ Lý Vọng Thư.

Không phải là vẫn tồn tại sự nhát gan của mấy cô gái, ngại ngùng thừa nhận mình có ý với một chàng trai.

Bây giờ, tôi sẽ trực tiếp xé bỏ lớp ngụy trang của bọn họ.

Khuôn mặt của Trương Nhã Nhã thay đổi ngay lập tức, tiếng cười của một vài người đột ngột dừng lại.



Mấy người đó nhìn Trương Nhã Nhã, không biết nói gì.

Tôi chế giễu cười, “Sao nào? Không dám thừa nhận?”

Không can tâm bị tôi truy hỏi, Trương Nhã Nhã tức giận nói: “Đúng thế, tao thích Lý Vọng Thư đó, sao nào?”

Tôi cười.

“Vậy cậu ta có thích cô không?”

“Cô vừa nhìn lén vừa chụp lén, Lý Vọng Thư đã nói với cô nhiều hơn 2 câu chưa?”

“Cô gọi một đám người xấu hơn cô để nhảy cùng làm nền cho cô, Lý Vọng Thư đã khen cô xinh đẹp chưa?”

Sau khi nói xong, có hai cô gái trong phòng sững sờ, vì họ là vũ công dự bị mà Trương Nhã Nhã cố tình chọn.

Biểu cảm trên gương mặt của họ bỗng trở nên thú vị.

Tôi tiếp tục hỏi: “Trương Nhã Nhã, người ta không có thích cô!”

Cả người Trương Nhã Nhã nổi điên, cơ mặt run run, ánh mắt bỏng rát.

Cô ta hằn học xắn tay áo, dơ tay lên, chuẩn bị cho tôi một cái bạt tay.

Ngay khi tay cô ta vừa rơi xuống, tôi đã dùng tay trái nắm lấy cánh tay của cô ta, tay phải nhanh chóng đưa lên chỉ trong một nhịp.

“Bốp!”

Một cái tát tát vào mặt Trương Nhã Nhã.

Toàn bộ ký túc xá và hành lang đều yên lặng, mọi người bàng hoàng khi thấy Trương Nhã Nhã bị đánh, mọi thứ trước mắt như một bức tranh tĩnh vật.

Trương Nhã Nhã cuối cùng cũng bình phục và nhìn tôi đầy kinh ngạc.

Cô ta không thể đoán ra, một phế vật bị chèn ép nhiều năm như tôi, mấy hôm trước còn khóc xin cô ta không đánh nữa, hôm nay lại dám động tay với cô ta.

Lưu Địch là người phản ứng đầu tiên, cô ta bước tới, muốn đẩy tôi sang một bên để "sư phụ" của cô ta trút giận.

Tôi cảnh cáo cô ta: “Lưu Địch, hãy suy nghĩ cho rõ, nếu đến gần tôi, tôi sẽ không khách khí đâu.”

Lưu Địch dừng lại, nhưng có rất nhiều người đang nhìn, cô ta không can tâm bị tôi làm cho sợ hãi nên bước lên muốn đẩy tôi.

Cô ta vừa định đến gần tôi, vào lúc cô ta định nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi đạp ngang và đá mạnh vào mặt cô ta.

Ngay sau đó, Lưu Địch bị đạp ngã nằm xuống, che mặt co quắp trên mặt đất, gào lên “Huhu”, miệng than “Tôi muốn báo cảnh sát.”

Lần tập taekwondo trước đây của tôi cũng không phải vô ích, tư thế sở trường, nếu ai lại gần tôi nữa, đừng trách tôi sẽ đá vòng tròn tiếp theo.

Những người khác nhìn thấy cảnh này, không ai dám bước lên nữa.

Thậm chí hai nữ sinh đang ngăn Tô Tư Cẩn cũng tự động buông tay.

Tôi bật cười, “Lưu Địch, cô nói báo cảnh sát gì cơ? Là chủ nhân mấy cô đánh tôi trước? Hay cô không hiểu tiếng người? Muốn chọc tức tôi à?”

Trương Nhã Nhã đứng trong phòng, cảnh cáo Lưu Địch ngậm miệng.

Tôi cười, Trương Nhã Nhã bình thường hung hăng cũng chỉ như thế mà thôi.

Dựa vào thế đông mà đánh đập mắng nhiếc tôi.

Bây giờ, ngay cả dũng khí đấu 1vs1 cũng không có.

Thật là hèn nhát.

Tôi sẽ kết thúc ở đây sao?

Đương nhiên là không.

Tôi bước lên một bước, Trương Nhã Nhã vô thức lùi ra sau.

Tôi đứng trước mặt cô ta, nhìn từ trên xuống dưới rồi nói với cô ta: “Trương Nhã Nhã, tôi câu dẫn Lý Vọng Thư đó, thì sao?”

“Chi bằng cứ xem xem, hai người chúng ta ai rốt cuộc sẽ tóm được người đàn ông này.”

“Cô dám không?”



Tất cả đều đợi câu trả lời tiếp theo.

Trương Nhã Nhã thở mạnh, nghiến răng trả lời.

“Đương nhiên là dám.”

“Theo lời mày nói, mày cứ đợi bị tao chà đạp đi.”

Tôi cười haha, “Được thôi, tôi đợi.”

Nói xong, tôi lấy đồ dùng cá nhân, dẫn Tô Tư Cẩn đến nhà tắm.

Chỉ để lại mấy nữ sinh không biết phải làm sao ở trong phòng.

12.

Có những người thật là đê tiện.

Tôi cho cô chút thể diện, cô lại không hiểu, cứ được nước làm tới.

Cô trực tiếp dập tắt nói, ngược lại cô nên học cách chung sống hòa thuận đi.

Hôm đó sau khi bị vạch trần, đám người Trương Nhã Nhã không dám trêu chọc tôi nữa.

Đồng thời, người trong trường này lại rất chú ý đến quan hệ của hai chúng tôi.

Sau khi trận chiến “2 nữ tranh giành 1 nam” của tôi và cô ta chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều rất mong chờ xem ai sẽ tóm được Lý Vọng Thư.

Chuyện này đương nhiên cũng đã đến tai Lý Vọng Thư, nhưng anh ta không giống như người khác, muốn làm gì thì làm đó.

Loại cặn bã không hứa hẹn và vô trách nhiệm này, sẽ không bao giờ có thể để tôi và Trương Nhã Nhã hòa bình với nhau.

Chuyện anh ta làm sau đó là làm vẻ giống như một bông hoa trên đỉnh cao, nhìn ngọn lửa bên kia xem hai chúng tôi thi đấu.

Cuối cùng là chọn một bên dễ khống chế nhất, thoải mái và có lợi nhất.

Giống như hoàng đế ban thưởng cho các cung nữ, ngủ với mình, chơi cùng mình, còn cho mình cảm giác chiếm được tiện nghi, để bản thân biết ơn ông ta.

Thủ đoạn này Trương Nhã Nhã không thể nhìn ra, nhưng tôi thì có thể.

Dù sao kiểu này lúc livestream cũng hay bị chơi xấu như thế, khống chế những người cạnh tranh với nhau, để người đó trả nhiều tiền hơn, rõ ràng là gặp xui nhưng vẫn cảm giác bản thân đã thắng rồi.

Trương Nhã Nhã, “Chị gái đầu bảng” bị tôi khiêu khích, sau ngày hôm đó bắt đầu chủ động đi lấy lòng Lý Vọng Thư.

Cô ta đầu tiên mua một đôi AJ phiên bản giới hạn cho Lý Vọng Thư nhưng bị anh ta từ chối.

“Nhã Nhã, anh biết tâm ý của em, nhưng món quà đắt như thế anh không dám nhận.”

Trương Nhã Nhã cảm thấy rằng Lý Vọng Thư rất trong sáng và không hề giả tạo.

Sau đó, cô ta trầm ngâm suy nghĩ, lái xe đạp Hermes của mẹ đến trường.

“Học trưởng Lý, có thể lái xe cùng anh không?”

Lần này, Trương Nhã Nhã không dám nói tặng.

Lý Vọng Thư đồng ý.

Anh ta còn đang tạo dáng trên bãi cỏ, sau đó đăng lên wechat của mình, tạo profile là một người giàu có, đẹp trai.

Trương Nhã Nhã cũng đăng trong vòng bạn bè.

Bức ảnh phong cảnh chiếc xe đạp, nhưng góc phải bức ảnh còn cố tình để lộ đôi giày của cô ta và Lý Vọng Thư, kèm theo “Không phải là phiên bản giới hạn mùa hè, mà là tương lai còn dài.”

Status khiến người ta phải tưởng tượng, có nhiều người có rằng Trương Nhã Nhã và Lý Vọng Thư đã yêu nhau, mọi người đều nhấn like và bình luận:

- Kim Đồng Ngọc Nữ! Trai tài gái sắc.

- Nhớ phải mời tôi uống rượu mừng đó nha!

- Hahaha thắng thua đã định.

Mấy ngày đó, Trương Nhã Nhã khi nhìn thấy tôi trong lòng, cả người đều run rẩy, vô cùng đắc ý.

Nhưng tôi biết, mọi chuyện vẫn chưa xong đâu.

Bởi vì Lý Vọng Thư còn chủ động thêm wechat của tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.