13
Nhưng phàm là trà xanh, đều có trong mình một loại kĩ năng.
Đó là biết nhìn người.
Sau đó dựa vào đặc điểm của từng người mà thể hiện từng giá trị cảm xúc chuẩn xác.
Lý Vọng Thư, tên cặn bã này, cũng là đại soái ca, chỉ cần ngoắc tay là có một đám con gái vây quanh.
Anh ta chủ động tìm tôi, tại sao?
Bởi vì tôi đây đã kích thích “trí tò mò” và “sự chinh phục” của anh ta, anh ta không hiểu rõ ràng lúc nhảy anh ta đã nhìn thấy sự hứng thú của tôi rồi, mà tại sao tôi không liên lạc với anh ta.
Sau nửa tiếng, tôi cũng đồng ý kết bạn.
“Chào học trưởng.”
“emo cười!”
Tôi cười nhạt, đều là hồ ly trên núi, sao còn giở trò liêu trai với tôi làm gì.
Gói biểu cảm này mà muốn tôi mở lời đây sao?
Một hồi lâu, Lý Vọng Thư thấy tôi không trả lời, chắc chắn anh ta sẽ phải chủ động.
“Vừa nãy bạn anh có gửi cho anh một ảnh chụp màn hình.”
Sau đó, Lý Vọng Thư gửi cho tôi ảnh cap đoạn “Học trưởng Lý cũng rất tốt” mà tôi trả lời hồi trước.
Xem ra bước đi này khiến tôi thất vọng rồi.
Theo ý anh ta vậy, tôi bắt đầu hèn mọn giải thích: “Bị phát hiện rồi...”
“Cái đó, không ảnh hưởng đến anh chứ, nếu có ảnh hưởng đến anh thì em sẽ xóa đi.”
Sự cống hiến quên mình của trà xanh đã làm thỏa mãn lòng tự trọng đàn ông của Lý Vọng Thư.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-tra-xanh-den-huan-luyen-quan-su/2588778/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.