Ánh trăng nấp sau ngọn núi, chỉ có vài tia sâng lấp lánh lộ ra ngoài đỉnh đồi.
Đây là một bức tranh rất đẹp, nhưng trên đó có rất nhiều anh túc, hoa xấu xa trải dài khắp ngọn núi, ngoài ra còn có những căn nhà gỗ cũ nát, đó là nơi ở của những nông dân đi hái loài hoa đó, những người này không thể không làm theo, chỉ có thể phục vụ cho các nhóm buôn bán ma túy.
Tránh không xong, chạy không thoát.
Không nghe lời sẽ bị chặt tay chân.
•••
“Tống Sơ!” Quý Diệc An ở phía sau gọi cô.
Từ lúc cô rời khỏi quán bar thì đi thẳng phía trước đôi chân dài sải bước rộng, Quý Diệc An đi thso phía sau Tống Sơ, gọi tên cô.
Tống Sơ cũng không quan tâm, nếu không phải âm thầm tăng tốc, thì anh còn nghĩ rằng cô không nghe thấy.
Quý Diệc An chạy lên hai bước, nắm lấy cổ tay cô, ngay khi định kéo cô lại thì đầu ngón tay có cảm giác đau nhói, sau đó chảy ra chất lỏng nhớp nháp.
Anh nhìn xuống thì thấy ngón tay có một vết cắt khá sâu, máu không ngừng tuôn ra, nhuộm đỏ chiếc vòng ngọc trên cổ tay Tống Sơ.
Nhưng anh không buông ra, vẫn nắm chặt tay cô.
Xung quanh có người nhìn thấy nhưng không dám bước lên, Quý Diệc An đoán có lẽ bọn họ biết Tống Só nhưng không dám xen vào chuyện đời tư của cô, hoặc là không dám quấy rầy để cô tự giải quyết người của cô.
Lúc trước anh không hoàn toàn tin lời những người đó nói, “Tống nhị tiểu thư, giết người không chớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-tan-tinh/214712/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.