Trở về văn phòng, Uy Tử đã bật máy tính, nhưng tay vẫn cầm điện thoại bận anh anh em em với Ngô Lợi.
“Được rồi, ngoan, đừng sợ, sẽ không có người xấu đâu.
Người xấu đã bị anh đánh cho chạy hết rồi, đúng, không cần lo lắng.”
Uy Tử cười tươi như hoa, cứ như em gái kia đang nằm trong lòng cậu ấy vậy.
“Được rồi đấy, mau đưa người vào đây đi.
Hiện giờ có quá nhiều người biết chỗ này, không an toàn lắm.
Nếu không vì tạo điều kiện cho cậu điều tra người này thì tôi cũng không đưa người đến.”
Uy Tử nhìn tôi một cái, lưu luyến ngắt điện thoại, phỏng chừng vẫn đang đắm chìm trong sự ỷ lại của cô gái nhỏ chưa tỉnh lại được.
“Ai cơ?”
Tôi tức giận đánh một bạt tai qua: “Ở trên xe ngoài kia, người đàn ông suýt nữa bắn chết Tiểu Lợi của cậu ấy, quên rồi à?”
Uy Tử vừa nghe thấy tên của Ngô Lợi thì sốt ruột, trợn mắt nhìn tôi rồi vẫn ra ngoài chuyển người.
Một nam một nữ cứ như vậy bị trói trên sô pha.
Tăng Dũng cũng không biết có phải bị rung lắc ở cốp sau ô tô mà tỉnh không, hiện giờ đang trợn hai mắt lên nhìn tôi.
“Thế nào? Không phục à?”
Tôi xoay xoay khẩu súng vẫn cầm trên tay, từng bước lại gần Tăng Dũng.
Nhưng hắn lại có vẻ rất bình tĩnh, cũng phải, loại người này đã sớm treo đầu ở thắt lưng rồi.
“Hai vị, hôm nay khiến mọi người vất vả theo tôi một chuyến.
Nhưng chúng ta có thể gặp nhau ở nơi nhỏ bé đó thì đúng là có duyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-chia-tay/1140520/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.