Chương trước
Chương sau
Tôi lắc đầu nói: “Chỉ là tôi đột nhiên nhớ ra hình như chị chưa nói cho tôi biết điều thứ hai.”
Ân Cầm sửng sốt, tôi tiếp tục nói: “Chị vừa nói, chuyện chị theo dõi Triệu Phong có hai lí do.
Lí do thứ nhất chị nói rồi, còn lí do thứ hai là gì?”
Âm Cầm mỉm cười nói: “Không ngờ trí nhớ của cậu tốt thế.
Cậu không hỏi tôi và Đường Tiếu Tiếu có quan hệ gì sao?”
Hóa ra hai người này thật sự có quan hệ.
Nhưng một người thì dịu dàng, một người thì phong lưu lạnh lùng, ghép với nhau thành quan hệ thế nào chứ.
“Đường Tiếu Tiếu là em gái Lâm Hải, em ruột.”
Ân Cầm như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lần này thì tôi thật sự không hiểu.
“Một người họ Lâm, một người họ Đường, cũng có thể là chị em ruột sao?”
“Là chị em cùng cha khác mẹ.
Bố Lâm Hải lăn lộn trong giới xã hội đen lâu như vậy có con riêng cũng là chuyện bình thường thôi.”
Ân Cầm thờ ơ nói: “Lần này Lâm Hải muốn tự mình ra tay vì một lí do quan trọng khác.
Cô ta muốn cứu em gái khỏi tay Triệu Phong.”
“Có danh sách kia rồi, cô ta không chỉ có thể lật đổ sếp tổng Lâm mà còn có thể uy hiếp Triệu Phong thả người nữa.”
Ân Cầm thờ ơ nói, trong lòng tôi có chút kinh ngạc.
Xem ra Lâm Hải đúng là không coi Ân Cầm là người ngoài, chuyện quan trọng như vậy cũng nói cho cô ta biết.
“Đã hỏi đủ chưa? Giám đốc!”
Ân Cầm đột nhiên ngẩng đầu hỏi tôi, lúc này tôi mới thấy đã đến cửa lớn công ty Hải Cầm.
Thật ra trong lòng tôi vẫn có chút chần chờ, lần này vào trong thì coi như tôi chính thức đối đầu với Lâm Hải rồi.
Lý Tuyền vẫn còn nằm ở viện, Bành Uy thì không biết sẽ đứng về phía ai.
Ân Cầm tạm thời cho tôi mượn người mượn lực, cũng không biết khi nào sẽ thay đổi sắc mặt.
Con đường trong tương lai tôi chỉ có thể tự mình đi thôi.
Nhưng giờ không phải lúc do dự, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu ngủ với Ân Cầm, tôi đã không còn cơ hội hối hận rồi.
“Tiền lương vẫn sẽ phát như thường cho tôi nhé tổng giám đốc.”
Tôi cười với Ân Cầm, trong nháy mắt bước ra khỏi xe, tôi liền điều chỉnh lại suy nghĩ của bản thân.
Giờ đã không còn đường lui, tôi chỉ có thể bước tiếp về phía trước.
Tôi đi trước Ân Cầm theo sau, tôi nhìn thấy anh chàng bảo vệ lần trước.
“Này, người anh em, tôi lại đến rồi.”
Tôi cố tình đến trước mặt anh ta.

Anh ta ngẩng đầu, vừa nhìn thấy tôi đã thay đổi sắc mặt, vẻ mặt giống như màu gan heo vậy, ấp úng không nói ra lời.
“Chào anh Địch, mời anh Địch vào… Ơ, chào tổng giám đốc Ân.”
Anh ta liên tục cúi người, dáng vẻ cực kì kích động.
Có lẽ lần trước gây sự ở cửa công ty, mấy chuyện nhảm nhí đồn đại trong công ty còn không dừng lại, anh ta vẫn nghĩ tôi là người tình của Ân Cầm.
Đang định chuẩn bị trêu chọc anh ta lần nữa, giọng nói lạnh lùng của Ân Cẫm đã vang lên sau lưng tôi: “Gọi là giám đốc Ngô.”
Anh ta sửng sốt một chút, thịt trên mặt co rúm vào một chỗ, cúi đầu chín mươi độ với tôi.
“Chào giám đốc Ngô.”
Giọng nói cực kì mạnh mẽ, dẫn đến tiếng kinh hô của mọi người xung quanh.
Xem ra Ân Cầm đang chính thức tạo uy danh cho tôi đây.
Tôi mỉm cười, vỗ vai anh chàng, bước thẳng vào công ty.
Còn đang muốn tìm trò vui lại bị phá hỏng như vậy.
Lúc đến cửa thang máy tôi còn nghe thấy tiếng nhân viên đang khẽ thì thầm với nhau, nhắc đến chuyện “thăng chức” của tôi liệu có phải là do giao dịch xáƈ ŧɦịŧ không.
Hì hì, đương nhiên là có rồi.
Nghĩ đến dáng vẻ quyến rũ của Ân Cầm lúc nãy nằm dưới, thân dưới tôi lại căng chặt.
Trong thang máy chỉ có hai người chúng tôi.Vừa nãy Ân Cầm vội vội vàng vàng, dưới váy dài chắc vẫn chưa mặc gì.
Suy nghĩ trong đầu làm toàn thân tôi nóng bừng.
Tôi không nhịn được dựa sát vào tấm lưng đẹp đẽ của cô ta.
Cả người cô cứng đờ, vươn tay đẩy tôi lùi ra.
Tôi vội nắm chặt hai tay cô ta ra sau lưng, đỉnh đầu thân dưới cách quần tây cũng tiến sát vào phần thân dưới trong váy cô ta.
Mẹ kiếp mềm thật đấy.
Cơ thể này đúng là sự hấp dẫn chí mạng.
“Ngô Địch, trong thang máy có camera.”
Mặc dù Ân Cầm đã cố khống chế giọng nói của chính mình nhưng lại không che giấu được chuyện cả người cô đang run rẩy.
Tôi càng cười vui vẻ hơn, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong thang máy thấy sự không cam lòng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ân Cầm.
Vẻ mặt này đúng là dụ dỗ người ta phạm tội mà, tôi vươn lưỡi liếm nhẹ lên cái cổ trắng nõn của cô ta.
“Vì có camera nên tôi mới làm cho cô ta xem đó.
Cô ta sẽ nhìn thấy đúng không?”
Nói đến đây tôi vẫn nghi ngờ Ân Cầm.
Mặc dù cô ta đã lên giường với tôi nhưng cái phòng làm việc cũ nát đấy không có camera, không lưu lại chứng cứ.
Đến lúc đó cô ta lại chạy đến trước mặt Lâm Hải nói tôi cưỡиɠ ɦϊếp cô ta ở đó, vậy không phải tôi xong đời sao.
Cho nên cái camera này sẽ là bằng chứng rõ ràng nhất.

Chúng tôi cùng ở đây cột chung thân thể và lợi ích vào nhau.
Ân Cầm hiểu rõ ý của tôi cũng không phản kháng nữa.
Nhưng nét mặt cô ta vẫn rất lạnh lùng, nhắm mắt lại không muốn nhìn khuôn mặt của tôi và cô ta dán sát vào nhau.
Thật là… ghét tôi như vậy à.
Đúng là thất bại mà, tôi buông cô ta ra, đứng một bên nhìn hình ảnh phản chiếu trong thang máy sửa sang lại quần áo.
Ân Cầm từ từ mở mắt, quay đầu nhìn tôi.
“Sao thế, thấy tiếc nuối à?”
Tôi cố tình chọc tức Ân Cầm.
Cô ta không nói một câu, mở cửa thang máy.
Đây là thang máy chuyện dụng của tổng giám đốc, chỉ cần cô ta không mở, tôi không mở, chúng tôi muốn ở trong này bao lâu cũng được.
Đáng tiếc người đẹp không có lòng, có ở lâu hơn nữa cũng vô dụng.
Bên ngoài vẫn là văn phòng quen thuộc, vẫn là Na Na lẳng lơ quen thuộc.
“Người đẹp à, lâu rồi không gặp.”
Tôi chủ động vẫy tay với Na Na đang ngồi gõ văn kiện.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy tôi thì có chút sửng sốt nhưng cũng chỉ trong chớp mắt.
Người dưới trướng Ân cầm đúng là không đơn giản.
“Ai yo, anh Ngô Địch à, lâu lắm rồi anh không đến thăm người ta.
Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây thế?”
Có lẽ Ân Cầm vẫn đang chỉnh lại quần áo trong thang máy chưa ra, Na Na chỉ nhìn thấy một mình tôi.
Chỉ sợ trong lòng cô ta cũng không rõ ý đồ tôi đến đây, liền dùng dáng vẻ này để đối phó.
Tôi đương nhiên sẵn lòng chơi cùng cô ta.
Vừa nãy tôi bị Ân Cầm châm lửa còn chưa có dập đâu.
“Tất nhiên là do hôm nay cực kì nhớ em, tiểu Na Na của tôi.”
Nghe thấy giọng nói nũng nịu này của chính mình, trong lòng tôi không nhịn được run rẩy nhưng trên mặt vẫn mỉm cười Hình như lúc trước Lý Tuyền có nói với tôi, mỗi lần tôi cười như vậy chắc chắn trong lòng lại có ý đồ xấu xa rồi.
Nhưng tôi vẫn muốn cố ý thử xem trước mặt đàn ông cô ta có chủ ý xấu xa gì.
Tôi không biết Na Na có suy nghĩ này không? Xem ra là có rồi, vì đùi cô ta đã dán sát vào người tôi.
Người phụ nữ này lúc nào cũng thích mặc váy ngắn, vừa mới nâng chân cọ một cái, tôi đều nhìn thấy hết rồi.
“Anh Ngô Địch, chỗ này của em cũng nhớ anh.”
Cô ta hờn dỗi nói, từ từ cầm lấy tay tôi đưa về phía giữa hai chân cô ta.
Cứ nghĩ lần này có thể giải cơn khát nhưng Ân cầm đột nhiên đi ra nói.
“Na Na, đừng quên nhiệm vụ quyến rũ cậu ta của cô đã kết thúc rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.