Ha, dù sớm đã đoán ra cô gái đó thấy tôi không vừa mắt, nhưng giờ được chứng minh rồi cũng tốt. “Được rồi, đừng nghĩ tôi bỉ ổi như vậy, dù sao tôi cũng sẽ không ra tay với một bé gái.”
Có được lời cam đoan này của tôi, Ngô Thiến thở phào, bỗng chốc dựa vào thành ghế chợp mắt, dường như có chút mệt mỏi.
May mà sân bay cách khách sạn rất gần, nếu không tôi còn phải lo cô gái này có lái xe về được không nữa.
“Đi thôi, đi thôi, đừng có xảy ra chuyện gì đấy, tới lúc đó anh Cát lại đổ lên đầu tôi.”
Tôi vẫy tay nhìn Ngô Thiến lái xe rời đi.
Mấy bao đặc sản kia nặng như vậy, tôi ném cho Uy Tử rồi.
“Một là xách đi hai là gửi vận chuyển, nếu thực sự thấy phiền nên ném đi luôn cho rồi.”
Đại ca Uy Tử chớp mắt không vui: “Anh Địch, suy nghĩ này của anh chính là của giai cấp tư sản mục nát đấy! Biết bao nhiêu là đồ tốt, còn chê phiền vứt hết đi!”
Nói xong cậu ấy liền gửi cho bên vận chuyển, dù sao vẫn còn chút thời gian.
Có điều, Uy Tử đi như vậy, chỉ còn lại tôi và Lý Tuyền.
Tôi lại quên mẹ nó vụ này chứ, giờ mắt lớn nhìn mắt nhỏ, không tránh khỏi sẽ nhớ lại mấy chuyện chết tiệt hôm đó.
Vừa tính nói đi vệ sinh, tìm lí do chuồn đi, Lý Tuyền đột nhiên lại cứ nhằm thẳng đi về phía tôi.
“Sao, còn định trốn tôi à?”
Giọng điệu lạnh lùng giống y hệt trước kia.
Chẳng phải chị cũng trốn tôi đó sao, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-chia-tay/1140496/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.