Mới sáng sớm đã có tiếng gõ cửa, Ân Cầm dẫn người vào nhà, phía sau là một ông lão và một cô gái tuổi không lớn lắm.
Cô gái trang điểm đậm, mặc chiếc áo hở rốn và váy ngắn, tóc uốn lượn sóng, miệng ngâm một điếu thuốc, từng sợi tóc đều lộ ra hương vị phong trần.
Mặc dù đã xem qua ảnh nhưng nhìn thật lâu tôi mới nhận ra đây là cháu gái ông lão.
Bởi vì cô bé bây giờ cùng với tấm ảnh mặc sơ mi trắng dịu dàng yên tĩnh đúng là khác xa nhau.
“Là cậu, là cậu phải không? Không phải cậu nói sẽ cứu cháu gái tôi sao?”
Ông lão vừa thấy tôi liền xông lên nắm chặt cổ áo tôi, vẻ mặt thê lương, nước miếng phun như mưa vào mặt tôi.
Trong lòng tôi buồn bực, bị ông ấy làm cho mơ hồ.
Không phải bây giờ Ân Cầm đã cứu bọn họ ra rồi sao, lại có chuyện gì nữa? Hơn nữa Ân Cầm cũng không ngăn cản, nếu không phải Bành Uy kéo ông ấy ra thì chắc tôi cũng bị bóp chết.
Ông lão bị ngã lăn ra đất nhưng cháu gái ông ấy cũng chỉ thờ ơ đứng nhìn, chẳng thèm đỡ dậy.
Không đúng, tôi nhìn ông lão nằm trên đất khóc lớn và dáng vẻ lạnh lùng của cô cháu, trong lòng ngày càng bất an.
“Làm tổn thương ông và cháu gái ông không phải chúng tôi mà là Nhiếp Huy, ông phải hiểu rõ điều ấy.”
Ân Cầm ngồi trên sofa đột nhiên nói chuyện, sau đó ra hiệu cho đàn em cô ta đỡ ông ấy dậy.
Tôi nhìn Ân Cầm, cô ta đưa cho tôi một tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-chia-tay/1140475/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.