“Đoàng! Đoàng!”
Mấy tiếng súng liên tiếp vang lên, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ân Cầm, cuối cùng cô cũng không trở thành kẻ địch của tôi.
Mấy người trước mặt lần lượt ngã xuống, tôi và Lý Tuyền được đưa đến chiếc một chiếc xe đậu sẵn bên ngoài.
Vừa muốn hỏi Bành Uy đâu, tôi liền thấy cậu ấy đang ngồi trong xe băng bó vết thương.
Chiếc xe này nhìn bên ngoài chỉ là xe bình thường nhưng bên trong đã được cải tạo thành xe cứu thương.
Một người mặc áo blu trắng kêu tôi bỏ Lý Tuyền trong lòng xuống.
Tôi sửng sốt, chỉ kịp đặt Lý Tuyền lên trên cáng.
Vẻ mặt chị ấy trắng bệch nhưng hai tay vẫn vô thức ấn chặt miệng vết thương.
Người đàn ông mặc áo blu trắng kéo bàn tay đang che vết thương của Lý Tuyền ra, lại bị chị ấy vặn ngược lại đến suýt gãy tay.
“Này, mau bảo ban vợ cậu đi, còn muốn tôi chữa cho không?”
Anh ta nóng nảy, muốn kéo tay ra lại sợ Lý Tuyền vặn mạnh hơn.
Tôi nóng vội, cũng không để ý anh ta xưng hô có gì không đúng.
“Lý Tuyền, không sao rồi, tôi là Ngô Địch, không ai muốn làm hại chị đâu.”
Tôi cẩn thận gỡ tay Lý Tuyền ra, hình như chị ấy run rẩy, sau đó tay từ từ thả lỏng, đầu mày đang nhíu chặt cũng dần giãn ra.
“Xin lỗi người anh em, mau xem cho chị ấy đi.
Chị ấy trúng đạn rất lâu rồi.”
Giọng tôi run rẩy, quen biết Lý Tuyền lâu như vậy, chưa bao giờ tôi thấy dáng vẻ chị ấy thảm hại như bây giờ.
Chị ấy lúc nào cũng lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-chia-tay/1140472/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.