Lúc này tôi mới thật sự luống cuống, thấy Bành Uy nhân cơ hội đánh nhau với hắn, tôi vội vàng kiểm tra vết thương của Lý Tuyền.
Chị ấy khẽ mở mắt, hai tay đè chặt bụng, thỉnh thoảng lại có máu rỉ ra.
“Đi mau.”
Chuyện này rất cấp bách, sau khi Bành Uy đá bay súng trong tay Tăng Dũng thì hai người lao vào đánh nhau.
Nhưng tiếng động lớn như thế, người trong nhà máy sẽ nhanh chóng chạy đến, tới lúc đó chúng tôi sẽ không đi được.
Tôi đỡ Lý Tuyền đi về phía cửa mà tôi và Bành Uy vừa vào nhưng đi được hai bước liền thấy cửa đã bị khóa.
“Đi bên này.”
Lý Tuyền đột nhiên chỉ tay về phía cái giá sắt mà tôi và Bành Uy vừa nấp.
Hóa ra chị ấy đi ra từ đây, thế sao ban nãy không gọi hai người chúng tôi một tiếng.
Chị ấy ở nhà máy lâu như vậy để làm gì chứ? Trong lòng có rất nhiều câu hỏi, nhưng bây giờ không có thời gian, Lý Tuyền bị trúng đạn, phải nhau chóng đưa chị ấy tới bệnh viện.
Đi theo lối Lý Tuyền chỉ dẫn, tôi mới phát hiện phía sau nhà máy sắt thép là một mảnh ruộng.
Không cần nhìn kĩ tôi cũng nhận ra đây là cây thuốc phiện.
“Bọn chúng không phải bán sắt thép mà là buôn thuốc phiện, chúng ta đấu không lại chúng nên mới bảo cậu báo cho Ân Cầm.”
Lý Tuyền yếu ớt dựa vào vai tôi, sắc mặt ngày càng trắng bệch nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh.
Thấy thế tôi cũng ổn định lại tâm trạng, bây giờ hoảng loạn cũng không làm được gì.
“Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-chia-tay/1140471/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.