“A Uy! Ai yo mẹ nó!”
Nghe thấy giọng nói của Bành Uy trong nháy mắt tôi cực kì kích động.
Vừa mới định gọi cậu ấy, liền bị thằng nhóc bên cạnh cho một quyền vào bụng, đánh đến tôi nói không ra lời.
“Tốt lắm, vốn định giải quyết nó xong thì đến tìm mày, không ngờ mày tự dâng đến tận cửa.”
Lúc này tất cả mọi người nhìn Bành Uy, có mấy người bắt đầu lấy vũ khí trong ngực ra.
Có côn sắt, cũng có dao nhưng dáng vẻ của Bành Uy không chút sợ hãi.
“Nửa đêm rồi, bảy tám người chúng mày đến tìm tao làm gì? Tao cũng không đồng tính luyến ái.”
Bành Uy miệng thì nói kháy nhưng vẫn tiến về phía tôi.
Chỉ là bọn chúng không cho cậu ấy tiến đến, ngay lúc đấy có hai tên xông lên ngăn cản cậu ấy.
Tôi không cần xem cũng biết kết quả, người đầu tiên bị Bành Uy dùng chân đá bắn thẳng vào tường, người thứ hai vung dao xông lên cũng bị cậu ấy đá thẳng một cước vào sạp hàng, bưng đũng quần quỳ rạp trên đất.
Lúc đó tôi cảm thấy trả cho cậu ấy một tháng hai vạn tiền lương cũng không thiệt.
Trong khoảng hai phút, Bành Uy nhặt lấy một viên gạch trên đất, đánh cho bảy tám người bọn chúng phải bỏ chạy.
“Anh Địch, anh xem anh bị đánh thành dạng gì rồi.”
Bành Uy đỡ tôi dậy, miệng vẫn không ngừng quở trách.
Lúc này tôi không có tâm trạng khua môi múa mép với cậu ta, bởi vì cả người tôi đều đau, xương cốt rã rời.
“Bọn chúng đến tìm chị Tuyền phải không? Rốt cuộc chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-chia-tay/1140445/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.