Chu Di nói: “Nhưng hôm nay muộn quá rồi. Em lại vừa uống rượu với bạn, bây giờ buồn ngủ quá.”
“Xe đang đi trên đường, nửa tiếng nữa đến nơi. Nếu em mệt thì về nhà nghỉ một lúc đi, xe đến anh gọi điện thoại cho em.” Giọng của Đàm Yến Tây dịu dàng, nhưng trong lời nói thấp thoáng ý cứng rắn không cho từ chối.
Về nhà rồi lại đi sợ rằng sẽ làm phiền giấc ngủ của Tống Mãn và Trình Nhất Niệm, thế nên Chu Di không lên nhà mà vòng về lại giao lộ.
Gần đó có một cửa hàng tiện lợi, cô đi vào mua một chai trà ô long, sau đó đi thêm một đoạn nữa dọc theo đường cái đến một trạm xe buýt ở khu này.
Đương nhiên vào thời điểm rạng sáng như bây giờ sẽ không có chuyến xe nào chạy qua, Chu Di phủi bụi rồi ngồi xuống ghế dài trong chỗ chờ xe. Phía sau lưng là vỉa hè, thỉnh thoảng có dăm ba tiếng bước chân.
Ngồi lâu, cơn buồn ngủ do men say bắt đầu ập đến. Chu Di ngồi nghiêng người, một cánh tay đặt trên lưng ghế và gối đầu lên đó.
Đột nhiên, một tiếng còi xe vang lên đánh thức cô.
Chu Di hốt hoảng vội vàng ngẩng đầu tìm nơi phát ra âm thanh, thấy một chiếc xe đen đã hạ cửa kính xuống dừng lại bên ngoài làn đường của xe buýt trước mặt. Cô nheo mắt xem thử, hình như thoáng thấy người ngồi ở ghế tài xế là Đàm Yến Tây?
Cô chần chừ đứng lên, mãi đến khi chiếc xe ấy lại bấm còi một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thanh-co-tuyet/234703/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.