Thẩm Thiển hạ quyết tâm, cô không thể bỏ con. Tuy rằng cô biết Vưu Nhiên là vì tốt cho cô, nhưng cô vẫn là không thể thản nhiên lên bàn giải phẫu bỏ đi đứa con còn chưa kịp chào đời. Cô phải trốn.
Có lẽ Vưu Nhiên cũng không dự đoán được Thẩm Thiển sẽ bỏ trốn nên lúc cô lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, cũng không có ai trông thấy Thẩm Thiển. Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, Thẩm Thiển lại đang mặc trang phục mùa hè nên lập tức cảm nhận được một làn hơi lạnh buốt đánh thẳng vào lục phủ ngũ tạng khiến cô rất buồn nôn. Đúng là buồn cười, cô lại vì con mà bỏ trốn? Chính cô cũng nhịn không được mà thấy thật mỉa mai, cô có thể chạy đi đâu? Lý Mỹ Lệ vẫn còn đang trên đường về, cũng phải năm sáu ngày nữa mới tới nơi. Ở thành phố này cô lại chẳng quen ai, chỉ có thể trở về cái trấn nhỏ ấy, nhưng cái trấn kia nhỏ như vậy thì có thể trốn tới đâu?
Thẩm Thiển không ôm nhiều hy vọng, mà cũng có thể nói, cô một mình đi ra ngoài, chỉ là để đổi gió một chút mà thôi. Cho dù là đổi gió, cô cũng phải lén lút, không thể để người ta phát hiện. Cô vừa ra cửa bệnh viện liền gọi xe đi đến chợ.
Vừa khéo, lúc đó Nam Nam vừa dừng xe ở trước cửa bệnh viện liền nhìn thấy Thẩm Thiển đứng ở cửa bệnh viện ngoắc gọi taxi. Cô biết chuyện Thẩm Thiển trên đầu có khối máu tụ cần phải phẩu thuật ngay. Cô còn biết cả việc để làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-sy-thu-y-khong-don-gian/3215404/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.