“Từ Nguyệt, em không ngủ à?”
“Vẫn chưa buồn ngủ.”
“Trễ rồi mau đi ngủ đi.”
“Em lớn rồi có còn con nít đâu mà phải nghe lời anh đi ngủ sớm.”
“À thế ra là em lớn rồi à.”
Từ Nguyệt chưa kịp định hình ý trong câu của anh thì đã bị anh bế lên, bước từng bước vững vàng vào phòng ngủ.
Cô ta hỏa nhận ra mình lỡ dại rồi.
Lâm Thiên Khang bỏ áo ngoài, kéo cà vạt, bung vài nút của áo sơ mi ra, khuôn mặt đầy dụ hoặc nhìn cô.
“Anh…anh đừng có làm xằng bậy.”
“Em lớn rồi mà, vợ anh thì trước sau gì anh chẳng thịt.”
“Đồ khùng mau tránh ra.”
Từ Nguyệt tính chạy trốn thì đã bị anh kéo lại, anh dịu dàng hôn cô. Anh hôn lên mí mắt, lên cánh mũi nhỏ nhắn rồi lại hôn lên môi cô di chuyển dần xuống xương quai xanh, anh đưa lưỡi khẽ liếm nó.
Cô cảm thấy nhột nên thỉnh thoảng lại co rúm người lại. Lâm Thiên Khang một tay giữ lấy tay cô, tay còn lại vén áo cô lên, anh vùi mặt vào hõm cổ cô tham lam hít hà mùi hương ở đó.
Giọng anh trầm khàn, hành động khựng lại khi thấy điều gì đó.
“Nguyệt Nguyệt, em không mặc áo trong à.”
Cô đỏ mặt, cau mày nhìn anh. Thật sự muốn đánh anh một cái, vậy mà anh cũng hỏi được nữa.
Anh đưa tay đặt lên vùng nhô lên trắng mềm mịn đó, ban đầu anh còn e dè về sau anh được đà lấn tới tham lam bóp lấy nó. Môi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-tu-khong-chay-thoat-duoc-dau/3569932/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.