Căn phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng phát ra tiếng lách cách gõ bàn phím nơi góc phòng. Chiếc giường rộng lớn xuất hiện hình bóng nhỏ đang nằm ngủ say sưa.
Lâm Thiên Khang nhìn về hướng đó, lắc đầu ngao ngán. Anh phải hoàn thành cho xong công việc đã ứ đọng bao lâu nay nếu không thì đã có thể ôm cô đánh một giấc rồi. Anh khẽ thở dài.
Bỗng có tiếng phát ra bởi cô gái nhỏ nằm trên giường. Tay cô nắm chặt mền, vầng trán mịn túa mồ hôi, đôi lòng mày nhỏ nhíu lại rất chặt. Cô đang gặp ác mộng, ác mộng đã luôn bám lấy cô cho tới ngày hôm nay.
Từ Nguyệt bật dậy, cách tốt nhất để thoát khỏi cơn ác mộng. Người không có sức, đôi mắt chỉ kịp nhìn quanh căn phòng lạ lẫm.
"Nước. Cho tôi miếng nước."
"Đây nước của em."
"Cảm mơn."
Khuôn mặt xinh xắn đẫm sắc hồng ngày nào giờ đây chỉ vì một cơn sốt cao mà trở nên nhợt nhạt hẳn.
Lâm Thiên Khang lấy giấy cẩn thận lau nhẹ vầng trán lấm tấm mồ hôi. Anh dịu dàng vén mái tóc ra sau vành tai Từ Nguyệt.
"Em ổn hơn chưa? Mau ngủ tiếp đi."
"Tôi ổn rồi."
"Vậy em ngủ đi, tôi còn công việc."
Anh định rời đi nhưng lại có cánh tay yếu ớt giữ vạt áo anh lại, thủ thỉ nói.
"Đừng đi."
Khuôn mặt tái nhợt vì cơn sốt, đôi mắt to tròn nhìn người đàn ông khiến anh khó lòng từ chối.
Anh cụp mắt nhìn cô dịu dàng.
"Ừ em ngủ đi, tôi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-tu-khong-chay-thoat-duoc-dau/3569910/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.