Mọi chuyện đã dần đi đến hồi kết.
"Giao Từ Nguyệt ra cho tôi."
"Đâu thể nào dễ dàng để cậu cướp lại được."
Nghe tới đây hàng loạt người bên phía Lâm gia chĩa súng.
"Ngừng bỏ súng xuống. Xung quanh ngôi nhà này có hàng chục tên ninja đang ẩn thân."
"Quả không làm tôi thất vọng, nhận ra nhanh lắm."
Chuyện này sao mà làm khó được anh, tới cái chuyện đơn giản như này còn không làm được thì sao có thể leo lên vị trí này.
"Cậu muốn gì?"
"Lâu rồi không đánh nhau tí nhỉ. Cậu thắng thì tôi trả người."
Cái tên này rõ ràng là cố ý.
"Lão đại, ngài suy nghĩ kĩ đi ạ."
Vừa nói, Tần Hạo liền đưa mắt xuống phần bụng của anh. Vết thương của lão đại còn chưa lành, chắc chắn sẽ nguy hiểm.
"Được. Tôi thắng cậu nhớ làm những gì cậu nói."
Tần Hạo trơ mắt nhìn lão đại, anh sợ lão đại sẽ bị rách vết thương mất.
"Chú đừng lo, lão đại biết tự lượng sức. Việc này đâu phải mới ngày đầu."
Vương Hàn nhỏ giọng nói với Tần Hạo.
Đấu một lát hai bên ngang tài ngang sức, không ai chịu thua ai. Cả Thẩm Minh và Lâm Thiên Khang liên tục ra những đòn hiểm cho đối phương nhưng đối phương đều tránh được. Bỗng động tác Lâm Thiên Khang chậm lại, Thẩm Minh tinh ý nhận ra vết thương bên phần bụng trái của Lâm Thiên Khang, anh ta tung đòn đấm vào đó khiến Lâm Thiên Khang không kịp xử lí.
"Lão đại."
Tần Hạo vẻ mặt đầy lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-tu-khong-chay-thoat-duoc-dau/3569908/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.