Cả một ngày dài, Bảo Bảo vui vẻ chơi cùng ông bà nội đến quên hết cả thời gian. Đứa nhỏ này sinh ra đã thiếu thốn tình cảm, nay lại được vun đắp nên có chút phấn khích. Ông bà Trình hiểu được lại càng thương nhóc con hơn, dòng máu họ Trình bao lâu nay thất lạc đã chịu nhiều cảnh khổ cực, bọn họ giờ đây phải thật toàn tâm toàn ý bù đắp cho cả Hạ Uyển Kỳ và Bảo Bảo.
- Tiểu Kỳ à, con xem… nhóc con đáng yêu quá đi mất.
Nghe những lời yêu thương của Trình gia dành cho mình và con, Uyển Kỳ hơi cay cay sống mũi mà mỉm cười hạnh phúc. Cả đại gia đình lớn dùng chung với nhau bữa tối trong sự ấm cúng và vui vẻ. Đồng hồ điểm 9h, Trình Tử Nhân xin phép đưa Phi Nhã về nhà, Trình Hạo Lạc và Uyển Kỳ cũng xin phép về sớm để tiểu Bảo còn đi ngủ. Ông bà Trình không nỡ nhưng cũng đành chấp nhận. Dù có mong muốn cả hai cậu con trai về nhà lớn ở nhưng họ cũng chấp nhận và tôn trọng các quyết định của con.
Trở về nhà riêng đã là trời tối, Hạo Lạc đợi khi Bảo Bảo đã say giấc liền trở về phòng. Uyển Kỳ đứng cạnh cửa sổ dùng khăn bông lau đi mái tóc ướt sũng. Nở nụ cười tiến lại, anh dang rộng vòng tay ôm lấy người con gái nhỏ vào lòng. Uyển Kỳ cảm nhận được sự ấm áp liền ủy lại dựa cả cơ thể vào tấm ngực săn chắc của anh.
- Sao rồi? Có phải đã hết sợ ba mẹ chồng rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-trinh-dung-hong-chay-thoat-/3548902/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.