Khi mới mười tuổi, Thẩm Ám là một đứa lông bông chơi bời lêu lổng.
Hồi ấy, ông nội anh mở một gian phòng khám rất nhỏ, chỉ là một gian mặt tiền, bên trong đặt một cái bàn giải phẫu, một bàn làm việc, điều kiện đơn sơ đến cùng cực, chỉ có thể dựa vào kỹ thuật xuất sắc của ông, cộng thêm phí thu thấp, lúc này mới mời chào được không ít khách tới.
Sau khi Thẩm Quảng Đức ly hôn, ông ta suốt ngày ăn chơi đàng điếm, nhậu nhẹt gái gú cờ bạc, đánh cược đã ăn sâu vào bản tính, chưa tới một năm, tiền trong hòm đã thấy đáy, tiêu xài hoang phí toàn bộ gần như bay hơi hết, còn rước về không ít khoản vay nặng lãi.
Đám người kia nếu tìm tới ông ta mà không đòi được tiền đều sẽ tới phòng khám của ông nội để phá phách.
Lúc Thẩm Ám được ông nội đón về, anh không muốn tới phòng khám tàn tạ của ông nội mình, tan học xong là về thẳng nhà, cho tới tận khi có một hôm thấy ông nội về muộn, anh chạy tới phòng khám mới phát hiện ra toàn bộ phòng khám bị đập phá tan nát tới nỗi không còn hình còn dạng gì.
Ông nội đang cong thắt lưng nhắt lấy cái ghế dựa, nâng cái bàn rách nát tàn tạ kia dậy, ở cửa có bao nhiêu người đang đứng nói nói: “Nghe nói là do con trai thiếu nợ cờ bạc nên đám người đó tới đòi nợ ông ấy, ây da, hù chết người ta rồi, đám người kia ai cũng xăm khắp người, vừa nhìn đã biết chẳng phải thứ tốt lành gì…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-thu-y/1055413/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.