Đại Hoàng hoang mang lo sợ lớn tiếng gọi : “Tô Duy! Tô Duy anh đang ở đâu ?”
Không có ai trả lời.
Cậu luống cuống tay chân, kéo dài cổ nhìn xung quanh, hận mình không có mắt kép ngàn thấu kính như loài ruồi, công viên rộng như vậy, cậu sao có thể tìm thấy Tô Duy đây.
Mấy phút sau, Đại Hoàng lo lắng khóc òa, trong lúc trào nước mắt, có bàn tay vỗ nhẹ bên vai cậu, thanh âm Tô Duy từ phía sau truyền đến: “Lộ Tiêu.”
Đại Hoàng nhanh chóng lau nước mắt nước mũi, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Tô Duy. Cậu òa vào lòng anh, không chút hình tượng khóc rống lên.
Mọi người xung quanh đều nhìn qua đây, Tô Duy có chút xấu hổ, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, nhỏ giọng nói : “Xin lỗi, tôi đi mua vé đu quay khổng lồ.”
Đại Hoàng khóc được một lúc, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, nâng lên khuôn mặt tươi cười, giọng nói mang theo âm mũi: “Vậy chúng ta đi đu quay khổng lồ đi.”
Đu quay chậm rãi rời khỏi mặt đất, Đại Hoàng giang rộng vòng tay, cố gắng sưởi ấm thân thể Tô Duy. Cậu tì cằm lên trán anh, ôn nhu nói: “Bác sĩ, nói cho em biết anh với Cao Cẩm làm gì ở đu quay này ?”
Tô Duy không tự chủ đưa ngón tay chạm lên môi mình: “Em từng nói, khi đu quay lên đến nơi cao nhất hôn được người mình yêu sẽ nhận được lời chúc phúc… Đấy là lần đầu tiên tôi và cậu ấy hôn môi.”
Đáy ngực Đại Hoàng đau ê ẩm, một trận ghen tuông nổi lên không ngừng khuấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-tam-ly-to-duy/1332995/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.