Nếu như muốn hỏi Lâm Duẫn Nhiên, người anh hận nhất là ai, chẳng cần một giây do dự, anh ta nhất định sẽ đáp: “Nhậm Tiểu Thiên !” Hơn nữa khi nói ra cái tên này, anh cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ một. Lâm thiếu gia vốn không phải người biết khoan dung, lại bị Nhậm Tiểu Thiên làm nghẹn họng không ít lần, sợ rằng mười mấy năm qua cộng lại cũng chưa có ai khiến anh tức giận đến vậy.
Cho nên khi hội học sinh khoa kỹ thuật cho người đến tìm anh, nhờ anh trong lễ tốt nghiệp biểu diễn một chút, nghe qua ba chữ ‘khoa kỹ thuật’ anh cũng không vội cự tuyệt.
Anh hỏi: “Vì sao tìm tôi ?”
Em gái tổ văn nghệ thẳng thắn trả lời: “Bởi vì thầy Lâm được nhiều nữ sinh thích nhất !”
Lâm Duẫn Nhiên khẽ nhíu mày: “Chỉ có nữ sinh ?”
Em gái rất biết nghe lời lập tức sửa: “Còn có nam sinh ~”
Lời khen này Lâm Duẫn Nhiên rất thích nghe. Anh cười ôn nhu: “Khoa kỹ thuật hử ? Tìm tôi làm gì ?”
Em gái nói: “Thầy Lâm có thể hát cho chúng em nghe một bài, không thì diễn kịch cũng được, nếu có thể nhảy một bài cũng rất hay… “
“Diễn kịch ?” Lâm Duẫn nhiên khẽ nhíu mày. Một lát sau anh hỏi: “Trò là sinh viên năm tư, có biết Nhậm Tiểu Thiên không ?”
Em gái trả lời: “Có biết a, cậu ấy với em học chung một lớp ~~”
Lâm Duẫn Nhiên cười nhạt mấy tiếng: “Được. Tôi sẽ tham dự một tiết mục, cụ thể cái gì thì đến khi ấy sẽ rõ. Nếu mấy đứa thiếu kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-tam-ly-to-duy/1332994/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.