Lâm Thành An lơ ma lơ mơ trên du thuyền, Đại Cương cũng tốn kha khá thời gian để tìm hắn. Du thuyền rất rộng, trong phòng Lâm Thành An không có ai, quét một vòng ở đại sảnh cũng không có bóng người nào. Đại Cương đoán không biết có phải hắn đang mây mưa với ả nào vừa gặp không, nên đi xem camera giám sát, lúc này mới tìm được người.
Cậu túm Lâm Thành An từ trên giường lên, Đại Cương vừa cao lại vừa lớn, mặc tây trang trên người cũng không có vẻ người nghiêm túc gì mà trông rõ là thô bạo. Hơn nữa lửa giận tích góp bấy lâu, vẻ mặt dữ tợn khiến Lâm Thành An không dám phản kháng, liền run rẩy ký tên vào.
Khi ấy đã là nửa đêm, Đại Cương thở phào nhẹ nhõm, cứ đinh ninh chuyện này đã giải quyết xong xuôi —— ai ngờ còn một quả bom nặng ký đang chờ phía sau.
“Không giống? Sao lại không giống? Có phải anh đã lấy tiền đi rồi không?” Bộ dạng Đại Cương dữ dằn hệt như tên thổ phỉ, túm áo tay quản lý tài vụ lên.
“Sếp Du à.. anh.. anh đừng hỏi tôi, tôi không biết cái gì cả.”
Lúc này chỉ còn cách kỳ hạn ba ngày chưa đầy bốn canh giờ. Thiếu vốn như vậy, lấy gì bù vào đây?
Đại Cương lo tới sứt đầu mẻ trán, phi vụ làm ăn này cậu ta theo từ đầu, thế mà đến khi sắp hoàn thành lại xảy ra sự cố này! Tầm năm giờ Lâm Thiên tới công ty, anh tới như mọi ngày, xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng cũng không khiến anh nhanh chân hơn, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-pho-em-tham-men-anh/1307298/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.