Lâm Thiên không thể ngờ, đó lại là lần cuối cùng anh gặp Lạc Lạc.
Cô bé chết trên bàn mổ.
Mẹ của Lạc Lạc khóc ở bệnh viện hồi lâu không chịu đi, trước đó bác sĩ Phó nói cho cô biết, tốt nhất là không làm phẫu thuật, thứ nhất bởi vì đó là ý nguyện của Lạc Lạc, thứ hai là vì hy vọng quá đỗi xa vời.
Cô muốn kéo dài sinh mệnh cho con gái mình thêm một chút nữa, lúc bác sĩ Đàm cho cô ký tên chịu trách nhiệm vì ca phẫu thuật rủi ro này, cô nhờ y tá liên lạc với bác sĩ Phó, bởi trong hai người bác sĩ thì cô tin tưởng Phó Tinh Hà hơn, nhưng cuối cùng Đàm Tùng Lâm tìm cô nói chuyện cả tiếng trời.
Gã ta nói căn bệnh này hiện tại không có cách chữa trị, nếu làm thêm vài ca phẫu thuật nữa, có thể sống tối đa tới tám tuổi. Hơn nữa gần đây bác sĩ Đàm cũng đang nghiên cứu về ca bệnh này, có khả năng cầm chắc sự thành công hơn.
Cô đã bị thuyết phục.
Bởi vì nếu không phẫu thuật nữa, Lạc Lạc có thể chết bất cứ lúc nào, có thể là hôm nay, cũng có thể ngay một giây sau, không ai nói chính xác được.
Bác sĩ Phó nhìn tin nhắn trong hai giây, sau đó hắn xóa đi.
Ở bệnh viện ngày nào cũng có người chết.
Hắn đặt điện thoại sang một bên, Lâm Thiên đang nhìn màn hình máy tính nghiêng đầu sang nhìn hắn, “Anh có mail đó.”
Tiêu đề mail viết “The Lancet”, Phó Tinh Hà liếc nhìn, “Mở ra đi.”
Máy tính đang đặt trên đùi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-pho-em-tham-men-anh/1307297/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.