Thẩm Húc đã sốt liên tục ba ngày, Lục Bạc Ngôn không thể xin nghỉ quá lâu, nên anh đã mở một phòng bệnh trong khu điều dưỡng. Ban ngày, Lục Bạc Ngôn đi làm, Thẩm Húc ở trong phòng bệnh truyền dịch và nghỉ ngơi, đến tối lại cùng nhau về nhà.
Đến ngày thứ tư, cuối cùng cậu cũng không còn sốt, nghẹt mũi cũng đỡ nhiều, nhưng vẫn còn ho liên tục, khó mà khỏi hẳn. Lục Bạc Ngôn ngủ không sâu, đêm nào Thẩm Húc ho cũng làm anh tỉnh giấc, bật đèn lên rót nước cho cậu.
Thẩm Húc hơi ngại, "Đã làm anh tỉnh giấc rồi."
"Không cần xin lỗi, đây không phải là chuyện em có thể kiểm soát được."
Dù nói vậy, Lục Bạc Ngôn vẫn phải đi làm. Thẩm Húc thì không sao, cậu một năm chỉ vẽ hai bức tranh cũng không chết đói, không gấp gáp, bệnh thì cứ nghỉ ngơi, ngủ không ngon ban đêm thì có thể ngủ ngày, còn Lục Bạc Ngôn thì không giống cậu.
Trong nhà chỉ có một chiếc giường, Thẩm Húc nghĩ một lát rồi nói: "Hay là tối em ngủ trong phòng khách nhé?"
Lục Bạc Ngôn từ chối, anh nói: "Đó là ly thân."
"Đâu phải ly thân?" Thẩm Húc cố gắng biện luận, "Em cảm lạnh chưa khỏi, ban đêm ho..."
Lục Bạc Ngôn cắt lời cậu, "Em ốm rồi, dù có phải nhập viện thì cũng phải là anh ở bên chăm sóc."
"Nhưng anh phải làm việc, còn em thì không." Thẩm Húc nói xong lại ho lên vài tiếng, cảm thấy hơi bực bội, không chỉ vì ho mà còn vì không thể tìm ra giải pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-danh-dau-mot-cai-di/3743447/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.