Thẩm Húc không biết rằng biểu cảm của mình lúc này trông không khác gì khóc, thật buồn bã, vô lực và thậm chí có thể nói là hoảng sợ.
"Rồi sao nữa?"
Cậu không biết mình đang nói gì, chỉ theo bản năng mà hỏi, mà theo đuổi, hy vọng nghe được điều mình muốn nghe, như thể đang chờ đợi một phán xét.
Lục Bạc Ngôn nhìn cậu: "Sau đó, anh đưa cậu ấy đến bệnh viện."
Bản nhạc nền buồn bã đột ngột dừng lại, Thẩm Húc chớp chớp mắt, vẫn còn hơi bối rối: "Vậy, vậy anh vừa nói mất kiểm soát..."
"Mất kiểm soát pheromone không có nghĩa là mất lý trí." Lục Bạc Ngôn nói bằng giọng điệu bình tĩnh: "Anh không biết mức độ tương thích của anh với cậu ấy cao bao nhiêu, nhưng anh chắc chắn rằng, anh có thể xử lý những sự cố như vậy."
Thẩm Húc không biết phải phản ứng thế nào.
Lục Bạc Ngôn tiếp tục nói: "Anh đã nói rồi, tất cả những tai nạn em tưởng tượng đều sẽ không xảy ra với anh.” Anh mỉm cười, khẽ nhắm mắt, ý chỉ gì đó: “Dấu vết của anh chỉ có ý định.”
Thẩm Húc không biết xe đã dừng lúc nào, đây không phải là đoạn đường có thể đỗ xe, cửa sổ xe bị gõ hai lần, Lục Bạc Ngôn hạ cửa kính xuống, xin lỗi cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ bên ngoài.
Cảnh sát giao thông cầm phiếu phạt, cúi xuống nhìn vào trong xe, xác nhận với Thẩm Húc: "Không sao chứ?"
Thẩm Húc lắc đầu: "Không sao."
Phiếu phạt không được dán lên nhưng cảnh sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-danh-dau-mot-cai-di/3743398/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.