Lục Bạc Ngôn: "Ừ."
Anh nắm tay Thẩm Húc nhưng không có ý định giới thiệu đôi bên.
Từ lúc ở trong văn phòng với Lục Bạc Ngôn đến giờ, Thẩm Húc không tháo khẩu trang, bây giờ cũng vậy, phần lớn khuôn mặt cậu giấu dưới lớp khẩu trang.
Đợi đến khi chỉ còn lại hai người, Lục Bạc Ngôn nói: "Xin lỗi."
Khi cửa thang máy mở, Thẩm Húc theo phản xạ muốn buông tay, nhưng Lục Bạc Ngôn vẫn nắm chặt. Dù bây giờ miệng nói xin lỗi, nhưng tay vẫn không buông.
Thẩm Húc không quen việc bộc lộ cuộc sống tình cảm của mình cho người khác thấy, chỉ là không quen, không phải bài xích.
Làm sao cậu có thể bài xích Lục Bạc Ngôn chứ?
Từ khi Lục Bạc Ngôn nói ba từ "có thể" kia, Thẩm Húc không còn gánh nặng gì với anh nữa, cậu rất rõ mình thích Lục Bạc Ngôn, bao gồm cả pheromone của anh.
Cậu hơi nghiêng đầu, không hoàn toàn nhìn về phía Lục Bạc Ngôn, lông mày hơi nhướng lên: "Không phải nói không công khai sao?"
Lục Bạc Ngôn: "Là anh cần công khai tình trạng tình cảm của mình."
Lục Bạc Ngôn tự công khai tình trạng tình cảm của mình, không phải công khai mối quan hệ của họ, không liên quan đến Thẩm Húc.
Nghe có vẻ hợp lý nhưng nghĩ kỹ lại thấy có gì đó không đúng.
Sự bối rối của cậu rất rõ ràng, Lục Bạc Ngôn nói: "Nếu em không quen, lần sau có thể chọn lúc em không có mặt."
Thẩm Húc khẽ hừ: "Nói hay lắm, vừa rồi sao không cho em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-danh-dau-mot-cai-di/3743397/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.