- À... Kiêu, nếu cô ấy đã tỉnh rồi thì em về trước đây. Em ở đây cũng không tiện
Đường Yên Nhiên nhìn tôi rồi nói, nghe vậy chú vội nói
- Để anh đưa em về
- Không cần đâu. Anh chẳng phải chút nữa còn phải đi làm hay sao. Em tự về được
Đường Yên Nhiên vui vẻ nhìn chú nói, haha cách đối xử đúng là khác nhau quá. Chú rốt cục coi tôi là cái gì kia chứ? Tại sao đối xử với ai cũng dịu dàng còn đối với tôi lại như vậy?
- Vậy để anh tiễn em một đoạn
Chú nói rồi đứng lên đi ra ngoài, cảm giác hụt hẫng lại dâng lên bụng cũng bắt đầu đau quằn quại. Bệnh này... lúc nào cũng vậy... cứ đau tùy theo cảm xúc mỗi lần tức giận hay buồn bực là nó lại hành hạ tôi
Nhưng lần này bụng tôi đau quá, đau hơn mọi lần rất nhiều nhưng còn có cái đau hơn thế này nữa. Tôi ngồi bệt xuống cạnh ghế tay ôm bụng mặt màu nhăn nhó hết lại... nhớ lại câu chú từng nói đêm qua rằng
Đường Yên Nhiên mang dáng vẻ yếu đuối vừa nhìn thấy đã khiến người ta muốn bảo vệ, vậy còn tôi thì sao? Phải chăng tôi không cần người khác bảo vệ?
Loading...
Renggg renggg rengggg
Điện thoại lại vang lên, tôi với lấy điện thoại trên bàn ăn nghe
- Alo?
- Kiều tử, cậu đỡ hơn tý nào chưa?
Là giọng của Ngữ Khê, rất muốn trả lời cậu nhưng bụng tôi giờ đau quá, giống như có ai đó dùng hàng trăm cây kim châm vào ruột gan mình vậy, mồ hôi cũng tuôn khắp trán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-chu-dung-lai-do/1775733/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.