Sử lý xong mất tên cặn bã của xã hội tôi tầm tình khá là vui vẻ quay ra nhìn chú. Lâu lắm không có được cảm giác hả dạ như thế này nhưng mà... sao tôi lại có cảm giác ánh mắt chú nhìn tôi coa chút sợ hãi nhỉ
- Chú không sao chứ?
Tôi chạy lại đỡ chú hỏi, một tay khoác qua tay chú để đỡ chú... nhìn chú mặt mày bầm tím như vậy... đúng là có chút thương xót
- Nhóc... biết võ sao?
Chú mang vẻ mặt như vừa bị đả kích lớn hỏi tôi, chuyện con gái biết võ lạ lắm sao? Nói gì thì nói chứ hồi nhỏ tôi cũng đầu gấu lắm đó nhưng vì gia thế của ông bố nhà mình nên thầy cô hay mọi người đều mắt nhắm mắt mở cho qua... lần đầu tiên tôi thấy có người chống lưng thật tốt và cũng lần đầu tiên thấy việc bản thân mình xinh đẹp cũng là một tội ác a!!
- Hồi còn ở trong nước có đi học qua chút chút nhưng lâu rồi không luyện tập. Chủ yêu học để bảo vệ bản thân thôi
Tôi bình tĩnh trả lời chú... tôi thấy môi chú mấp máy chắc chú định nói gì đó nhưng lại thôi
Loading...
- Chú đó, đã không biết võ còn mạnh miệng đòi đấu với chúng, cũng may cho chú nếu ngày hôm nay không phải là tôi mà là người khác thì chú không còn nguyên vẹn ở đây nói chuyện với tôi đâu
Tôi vừa đỡ chú về vừa lên tiếng trách móc, thật ra trong lòng đang rất đau, nhìn chú như này thấy rất xót trái tim còn như có ai đó bót nghẹt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-chu-dung-lai-do/1775712/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.