Hai anh em chúng tôi hàn huyên một lúc, nội dung chủ yếu là xoay quanh việc nói xấu và bôi nhọ ba và anh cả sau đó anh hai đột nhiên nói
- Bảo bối, em từ lúc sang đây đã qua nhà ông ngoại chưa?
Anh hai nhắc tôi mới giật mình nhớ đến mình nhớ đến mình còn một người ông ngoại, ông ngoại rất thương anh em chúng tôi nhưng khỏi phải nói ngườ ông thương là ai nhất, tất nhiên là tôi người sở hữu gương mặt xinh đẹp của mẹ cũng là người con mà ông yêu chiều nhất, đáng tiếc mẹ lại ra đi trước ông. Lần này sang đây không tới thăm ông kiểu gì ông cũng trách mắng, ông ngoại tôi rất giỏi cũng rất yêu thương mẹ tôi, vì mẹ nên ông đã học tiếng Việt làm mọi thứ để mẹ hạnh phúc
- Chưa qua lần nào, từ lúc sang đây rất nhiều việc cần được sử lý cũng rất nhiều giấy tờ em quên béng đi mất, em tính khi nào rảnh sẽ qua thăm ông
Tôi áy náy nhìn anh nói, đây là lần đầu tiên tôi sang Trung Quốc một mình a, những lầ trước đều là sang chơi với ông nhưng chỉ ở vẻn vẹn có vài ngày, cũng có nhiều khi ông thấy nhớ chúng tôi nhưng sợ làm ảnh hưởng đến học tập và làm việc của chúng tôi nên không gọi chúng tôi sang mà tự mình qua Việt Nam thăm chúng tôi, cũng như.... tranh thủ giám sát con rể của mình=)) Hai bên cứ qua lại như vậy
- Haix em đó, anh biết kiểu gì em cũng quên nên lần trước Khải sang đây anh ấy đã sang bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-chu-dung-lai-do/158656/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.