Vài ngày sau đó đều đặn chú đều tới nhà tôi ăn cơm, sự hiện diện của chú dù không phủ nhận nhưng ít nhiều đã khiến tôi không còn cảm thấy cô đơn như hồi trước nữa, cảm giác một mình nơi xứ người cũng không còn nữa
Một lần đang ăn cơm chú hỏi tôi
- Nhà nhóc có bao nhiêu người vậy?
- 4 người
Tôi vẫn cắm cúi vào bát ăn mà trả lời chú
Loading...
- Có những ai vậy?
- Bố, hai ông anh và tôi
- Thế mẹ nhóc đâu?
- Mất rồi
Tôi cắm mặt vào bát cơm mà trả lời, đối với mẹ tôi không có lấy một chút ăn tượng nào hết. Đối với tôi ba và hai anh quan trọng hơn tất cả mọi thứ
- Xin lỗi, chú không cố ý khơi lại nỗi buồn của nhóc!
Tôi ngừng ăn ngẩng đầu lên nhìn chú. Tôi nghe mọi người trong khu nhà trọ nói chú là một ông chủ rất nghiêm khắc và khônng bao giờ xin lỗi người khác. Nhưng sao tôi lại thấy chỉ cần tôi không vừa ý là chú lại xin lỗi vậy?
- Không sao!
Tôi trả lời chú rồi cúi xuống ăn tiếp
- Sao nhóc không chọn Nhật Bản, Pháp, Mỹ hay Anh gì đó để đi du học, các nước ấy đều là các nước phát triển mà
Chú lại hỏi tôi
- Vậy Trung Quốc không phải là nước phát triển sao? Hơn nữa tôi không muốn đi xa như vậy, ba và các anh cũng không muốn tôi đi xa. Tôi chỉ đơn giản muốn tìm nơi nào đó không ai quen biết tôi bắt đầu cuộc sống mới mà thôi
Tôi trầm ngâm nói, đúng thật tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-chu-dung-lai-do/158639/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.