“Hưng thiếu! Xin ngài tha mạng… Bọn tôi chỉ làm theo sự sai bảo của lão Hắc tử!”
Hai tên thuộc hạ chắp tay van xin. Nguyễn Phục Hưng ngồi trên ghế ở giữa kho hàng. Ánh đèn chớp tắt mơ hồ hắc lên gương mặt anh tú của anh. Thoát ẩn thoát hiện trong bóng tối khiến người đối diện không khỏi rùng mình.
Anh hiện đang đang mặc áo vest đen hoàn toàn đối lập với thế giới của những thiên thần áo trắng, giàu lòng nhân ái.
Anh đứng dậy, thẳng tay tát cho người đàn ông trước mặt:
“Chát"
Người đàn ông xịt máu mũi tiếp tục cầu xin. Nhưng ánh mắt ấy lạnh lùng đến phát run:
“Nói! Hắn ta ở đâu?”
“Xin Hưng thiếu tha mạng… Tôi không biết!”
Anh lấy con dao phẫu thuật từ trong túi ra, xoay vòng một cách điêu luyện. Rồi thẳng tay phóng xuống nền gạch. Con dao theo lực cắm thẳng xuống đến khó tin.
Người đàn ông run như cầy sấy nói không nên lời.
“Ngươi có biết thiên thần mang cánh đen người ta gọi là gì không?”
Người đàn ông lắc đầu lia lịa: “Tôi… không biết…”
Nguyễn Phục Hưng cười khẩy: “Vậy để ta nói cho ngươi biết!”
“Tôi biết rồi… Xin ngài tha mạng. Lão Hắc tử hắn đang ở kho hàng phía đông. Hơn nữa hắn đang buôn người…”
Nguyễn Phục Hưng nhíu mày: “Chuyện này ngươi dám nói đùa với ta?”
Tên đàn ông đó lếch lếch đáng thương: “Thật sự vì gia đình tôi mới bị hắn ép đến mức đi đối đầu với ngài. Xin ngài tha cho tôi… Nếu có nửa lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-hung-xin-dung-buoc-/3351558/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.