Nguyễn Phục Hưng vẫn tiếp tục đi. Anh nói chuyện với Mạc Thiên Di, cố gắng để cô không ngất. Nhưng thời gian trôi qua, ý thức Mạc Thiên Di bắt đầu không rõ ràng, cô giương nhẹ cái cằm, khó khăn nuốt nước bọt, đưa tay giống như muốn kéo quần áo.
Nguyễn Phục Hưng lưỡng lự một hồi, vẫn là chọn dừng lại đặt Mạc Thiên Di xuống:
“Nếu không gắng gượng được nữa, em cứ nói với anh.”
Môi cô tái xanh: “Phục Hưng, em khó chịu quá. Muốn hôn…”
“Vậy thì hôn anh đi!”
Cô có giận anh đi cùng người phụ nữ khác không? Thật ra là có, nhưng cảm giác hôn anh lại dễ chịu hơn nhiều so với cảm giác nhìn anh cùng người khác. Với lại những gì vừa rồi tên người xấu đó nói và tổng giám nói, xâu chuỗi lại anh quả thật là còn giấu cô rất nhiều chuyện.
Thì đã sao?
Là cô ích kỷ, cô không muốn người đàn ông này thuộc về người khác. Muốn người đàn ông trước mắt thuộc về mình. Mạc Thiên Di kéo anh lại gần, ôm lấy cổ Phục Hưng, chủ động hôn anh. Ban đầu, Phục Hưng muốn vỗ về do thuốc đang phát tát lên cô, dịu dàng lưu luyến đáp lại. Nhưng sự kiềm chế dần sụp đổ khi đầu lưỡi giao hòa.
Một lúc sau, cô bị thuốc tra tấn nên hơi thở không thông đành đẩy Phục Hưng ra.
“Em khó thở.”
“Mạc Thiên Di, cái này giống lợi dụng xong rồi bỏ?"
“Anh cam tâm tình nguyện mà!”.
Thiên Di vừa dứt lời, sự dễ chịu chỉ thoáng qua, một đợt sóng trào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-hung-xin-dung-buoc-/3351557/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.