“Nguyễn Phục Hưng! Anh mau tỉnh dậy ăn sáng đi!”
Mạc Thiên Di bẹo má đánh thức anh dậy. Mắt phượng hẹp khẽ chớp, anh cựa mình ngồi dậy.
“Anh muốn ngủ!”
“Bác sĩ dậy đi làm kìa. Bệnh viện gọi anh hơn 20 cuộc rồi đó!”
“Thật không?”
Mạc Thiên Di đưa điện thoại của anh tới trước mặt. Quả thật là hơn 20 cuộc. Còn chưa kịp nhìn rõ, điện thoại lại tiếp tục có cuộc gọi đến.
Nét mặt Nguyễn Phục Hưng nhăn lại ấn nghe: “Bác sĩ Hưng. Ba anh xảy ra chuyện rồi! Mau đến đây đi!”
“Ông ấy bị làm sao?”
“Có người tông xe ông ấy. Đã cấp cứu hiện đang theo dõi ở phòng ICU.”
Nguyễn Phục Hưng tung chăn gấp gáp chuẩn bị thay quần áo rồi chạy đến bệnh viện. Còn chưa kịp ăn thì chén cháo trên tay Mạc Thiên Di đã bị anh hất lấy.
“Anh đi đâu vậy?”
“Ba anh gặp tai nạn!”
Mạc Thiên Di cũng chạy theo anh: “Để em lái xe cho. Anh còn chưa khoẻ!”
Hai người đến bệnh viện.
Nguyễn Phục Hưng đi đi lại lại trước phòng hồi sức tích cực. Sắc mạnh anh lạnh lẽo vô hồn. Thông qua lớp kính- một người đàn ông trung niên phải đeo máy thở để duy trì sự sống. Đầu quấn băng trắng đáng sợ, tay chân còn những vết thương loang lổ.
Bác sĩ Trịnh lắc đầu: “Gần đây cậu có đắc tội với ai không? Sao lại liên tục bị như vậy?”
Nguyễn Phục Hưng trầm giọng nén cảm xúc chua xót của mình:
“Sao cậu lại hỏi như vậy?”
Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-hung-xin-dung-buoc-/3351553/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.