“Di Di, dậy ăn cơm chiều!”
“Cái con bé này!”, bà Tuyết mở cửa phòng cô rồi lao nhanh lên giường. Vừa gọi vừa đánh mông cô:
“Mặt trời đi ngủ luôn rồi!”
Mạc Thiên Di bật dậy. Tay dụi mắt nói:
“Mẹ, mệt chết con rồi! Con về nhà bằng cách nào vậy mẹ?”
“Con đi với ai thì về với người đó. Tắm đi, rồi ra ăn cơm. Nhanh lên!”
“Mẹ con yêu mẹ! Con sẽ ở mãi với mẹ!”
Bà Tuyết đưa tay lên nhéo má của Mạc Thiên Di:
“Cái con bé này không ai rước nên đòi ở với mẹ chứ gì? Thôi cho xin, đừng có ở nhà báo tôi nữa.”
Mạc Thiên Di lắc đầu: “Không phải vậy!”
“Thôi thôi. Đi tắm lẹ đi! Con không thấy đói hả?”, bà Tuyết ngắt ngang lời giục cô ngồi dậy.
Mạc Thiên Di đầu tóc rối bời mắt nhắm mắt mở, miệng còn há to ngáp. Tay còn gãy đầu trông nhếch nhác vô cùng. Cô bước ra đã gặp Phục Hưng đang ngồi đánh cờ với ông Dũng.
Hoảng hốt. Cô cúi thấp người tìm chỗ trốn. Quay phía sau nhìn mẹ trách móc:
“Mẹ, sao mẹ không nói với con là có khách?”
“Rồi con tỉnh ngủ chưa?”
Mạc Thiên Di đưa lên miệng:
“Suỵt! Mẹ nói nhỏ thôi! Xấu hổ chết mất!”
Cô vào phòng chuẩn bị quần áo, chỉnh chu lại tóc rồi lấy khăn che mặt lại nhắm hướng phòng tắm mà phi thẳng đến.
“Bụp”
“Đau chết con! Huhu!”
Hình như cô đụng trúng vật gì đó. Mạc Thiên Di lấy tay xoa đầu, ngước lên. Cô tránh anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-hung-xin-dung-buoc-/3351544/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.