Cả hai tuần vừa qua ngày nào Phục Hưng cũng đi ngang nhà Mạc Thiên Di.
Một ngày thì tình cờ, ngày còn lại là thuận đường. Ngày khác là lạc đường. Đến mức cứ đúng giờ Mạc Thiên Di lại đứng trước cửa đợi. Hôm nào trời mưa cô cũng đợi. Chỉ cần nhìn thấy anh dù mưa hay nắng cô cũng cảm thấy rất vui.
Hôm nay Mạc Thiên Di đã đứng ở cổng từ rất sớm. Cô đợi mãi không thấy anh ghé đón. Trong lòng cô khó chịu cứ đi đi lại lại.
Hồng Ngọc mắt nhắm mắt mở dắt xe ra:
“Sinh nhật vui vẻ! Anh Hưng của mày đâu Di?”
Mạc Thiên Di cúi mặt, vẻ mặt buồn lắc đầu: “Không biết có chuyện gì không? Bình thường giờ này đã đến rồi!”
Nếu Hồng Ngọc không nhắc cô cũng không nhớ hôm nay là sinh nhật của mình.
Mạc Thiên Di đứng ngay người. Hồng Ngọc phải lắc vai cô vài lần hỏi:
“Vậy mày đi với tao không? Tao chờ? Này?”
Mạc Thiên Di đưa tay lên nhìn đồng hồ.
“Này… Di Di đi không?”
Thiên Di do dự. Không đi sẽ không kịp mất. Vừa lúc, điện thoại của cô báo tin nhắn đến.
“Ting… Ting”
Mạc Thiên Di mở ra xem:
“Xin lỗi bé! Hôm qua anh ngủ trễ giải đề thi nên hôm nay dậy muộn. Chiều anh phải giải đề nên không đến đón em được!”
Cô đọc xong tin nhắn khó chịu, tắt nguồn điện thoại rồi cất vào balo.
“Ngọc! Đợi tao!”
Mạc Thiên Di ngồi phía sau xe đạp của Hồng Ngọc mà càm ràm:
“Nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-hung-xin-dung-buoc-/3351526/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.