Mãi đến khi siêu âm lại, xác nhận rõ tay phải của cô bé con không có vấn đề gì xong mà Thẩm Phương Dục vẫn chưa thể tin được: "Cậu đồng ý thật hả?"
Hắn lấy điện thoại ra định ghi âm: "Khoan, tôi phải ghi âm lại cái đã. Bằng không lỡ cậu đổi ý thì sao?"
Mặt Giang Tự vô cảm, nói: "Tôi không muốn đứa bé lưu lại ký ức thai giáo này đâu."
Hai ngày trước Giang Tự mơ thấy ác mộng. Anh mơ thấy con nhà người ta mới sinh ra đều khóc to, chỉ có con của anh mới sinh ra đã cất tiếng hát. Bốn câu ngân "A~~~~~" quen thuộc vang lên suýt chút nữa tiễn Giang Tự về trời luôn. Làm anh sợ đến mức mất ngủ cả tối đó.
Giang Tự nói với Thẩm Phương Dục: "Chỉ cần cậu đảm bảo không bật cái loa kinh khủng kia lên nữa thì tôi chắc chắn sẽ tham gia biểu diễn với cậu."
Thẩm Phương Dục nhận được lời bảo đảm của Giang Tự xong đã vội gửi tin nhắn báo cho trưởng khoa Thôi ngay. Hình như trưởng khoa Thôi đang chơi với cháu, bà cười cười gửi lại một tin nhắn thoại, trong giọng nói còn xen lẫn tiếng khóc của em bé.
"Cậu nói xem nếu sau này con của chúng ta cũng thích khóc như vậy thì làm sao bây giờ?" Thẩm Phương Dục chân thành lo lắng.
"Thích khóc hay không cũng không sao, đừng thích hát là được." Giang Tự lạnh lùng nhìn hắn.
"Vậy hai chúng ta chia câu đi. Tôi đã nghe nguyên bài rồi, một phần là Tiểu Thanh hát, một phần là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-giang-mang-thai-con-cua-doi-thu-mot-mat-mot-con/2861018/chuong-44.html