Sau ca phẫu thuật, Đường Dịch mệt mỏi đi đến phòng thay đồ, sắc mặt tiều tụy lộ rõ trên khuôn mặt hắn khiến Thời Tranh Vũ ở bên cạnh có chút lo lắng. 
"Đường Dịch, sao sắc mặt anh trông tiều tụy thế? Không ấy chiều nay anh nghỉ đi, tôi thay ca trực cho." 
Mặc chiếc áo khoác blouse trắng lên người, Thời Tranh Vũ không nhịn được quay sang nói với Đường Dịch bên cạnh. Nhiều năm đi theo Đường Dịch học hỏi kinh nghiệm, từ lâu Thời Tranh Vũ đã coi hắn như anh trai mà đối đãi. 
Đối với vị tiền bối lớn hơn mình hai tuổi như Đường Dịch, Thời Tranh Vũ rất kính trọng, hễ hắn có gặp chuyện gì khó khăn anh đều ra tay giúp đỡ. 
Duy chỉ có chuyện tình cảm của Đường Dịch là Thời Tranh Vũ bó tay, cũng không biết tại sao khi Lạc Tâm rời đi, hắn lại lạnh lùng hơn rất nhiều, ở gần hắn, cảm giác giống như đang ở cùng một khối băng ngàn năm. 
Lạnh, vô cùng lạnh lẽo! 
Nghe Thời Tranh Vũ nói, Đường Dịch có chút sững sờ, bàn tay đang đóng cúc áo sơ mi khựng lại vài giây, sau cùng hắn lắc đầu. 
"Không cần đâu." Hắn nhàn nhạt đáp, nghĩ ngợi một chút, bổ sung thêm: 
"Chiều nay có một ca phẫu thuật lấy máu bầm khỏi não, tôi không được phép vắng mặt." 
"Đó chẳng phải ca phẫu thuật do Ngô Phương đảm nhận sao?" Thời Tranh Vũ nghi hoặc hỏi. 
Từ rất lâu rồi Đường Dịch không có ý định tham gia mấy ca phẫu thuật có mặt của Ngô Phương, những ca bệnh nặng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-duong-ngan-van-lan-dung-yeu-em/3747542/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.