🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau ca phẫu thuật, Đường Dịch mệt mỏi đi đến phòng thay đồ, sắc mặt tiều tụy lộ rõ trên khuôn mặt hắn khiến Thời Tranh Vũ ở bên cạnh có chút lo lắng.

"Đường Dịch, sao sắc mặt anh trông tiều tụy thế? Không ấy chiều nay anh nghỉ đi, tôi thay ca trực cho."

Mặc chiếc áo khoác blouse trắng lên người, Thời Tranh Vũ không nhịn được quay sang nói với Đường Dịch bên cạnh. Nhiều năm đi theo Đường Dịch học hỏi kinh nghiệm, từ lâu Thời Tranh Vũ đã coi hắn như anh trai mà đối đãi.

Đối với vị tiền bối lớn hơn mình hai tuổi như Đường Dịch, Thời Tranh Vũ rất kính trọng, hễ hắn có gặp chuyện gì khó khăn anh đều ra tay giúp đỡ.

Duy chỉ có chuyện tình cảm của Đường Dịch là Thời Tranh Vũ bó tay, cũng không biết tại sao khi Lạc Tâm rời đi, hắn lại lạnh lùng hơn rất nhiều, ở gần hắn, cảm giác giống như đang ở cùng một khối băng ngàn năm.

Lạnh, vô cùng lạnh lẽo!

Nghe Thời Tranh Vũ nói, Đường Dịch có chút sững sờ, bàn tay đang đóng cúc áo sơ mi khựng lại vài giây, sau cùng hắn lắc đầu.

"Không cần đâu." Hắn nhàn nhạt đáp, nghĩ ngợi một chút, bổ sung thêm:

"Chiều nay có một ca phẫu thuật lấy máu bầm khỏi não, tôi không được phép vắng mặt."

"Đó chẳng phải ca phẫu thuật do Ngô Phương đảm nhận sao?" Thời Tranh Vũ nghi hoặc hỏi.

Từ rất lâu rồi Đường Dịch không có ý định tham gia mấy ca phẫu thuật có mặt của Ngô Phương, những ca bệnh nặng hầu hết có hắn sẽ không có bác sĩ Ngô, nhưng lần này lại khác, tuyệt nhiên có chút kì lạ.

Nhận thấy ánh mắt tò mò của Thời Tranh Vũ, Đường Dịch không nhiều lời, giải thích:

"Ca bệnh này khá phức tạp do bệnh nhân còn mắc nhiều bệnh lý nền khác, viện trưởng đã yêu cầu tôi phải tham gia hỗ trợ bác sĩ Ngô"

Biết được lý do, Thời Tranh Vũ gật gù "À" một tiếng, sau đó không nói gì thêm. Những chuyện liên quan đến Ngô Phương, Thời Tranh Vũ anh không muốn hỏi nhiều, đồng thời cũng chẳng muốn dây dưa, vì anh vừa phát hiện ra cô ta thực sự rất phiền phức.



Thảo nào Đường Dịch mới né tránh Ngô Phương như né tà, hóa ra là có nguyên do cả, nếu đặt Thời Tranh Vũ vào trường hợp như hắn có lẽ anh cũng sẽ làm như vậy.

Vướng víu phải một cô bác sĩ suốt ngày chỉ biết đến yêu đương, miệng lưỡi độc địa, bà trùm cà khịa như Ngô Phương thật sự rất xui xẻo. Vẫn là nên tránh xa một chút.

Thay xong đồ phẫu thuật, cả Đường Dịch và Thời Tranh Vũ đều đi ăn trưa, sau đó trở về tiếp tục công việc.

Tối muộn, Đường Dịch mới trở về nhà. Suốt mấy ngày nay dù bên ngoài hắn đều tỏ ra rất bình tĩnh, nhìn giống như không quan tâm đến sự đời, một mực chú tâm vào công việc.

Nhưng thực ra không phải như vậy, trong tâm trí Đường Dịch luôn luôn nghĩ tới Lạc Tâm, hắn không biết làm cách nào để có thể gặp lại cô một lần nữa.

Bây giờ Đường Dịch hắn mới hiểu được cái cảm giác bị người mình yêu đối xử lạnh nhạt, phũ phàng nó đau khổ nhường nào. Vậy mà trước đó hắn lại nhẫn tâm làm tổn thương cô, đây chắc chắn là ông trời đang trừng phạt hắn, muốn hắn phải từng chút nếm trải đau khổ.

Mệt mỏi lê từng bước vào phòng ngủ, Đường Dịch thả người nằm xuống giường, hai tay đưa lên trán xoa xoa huyệt thái dương có chút nhức. Mắt nhắm nghiền lại, thở hắt ra một hơi.

Lúc này đây Đường Dịch thực sự rất mệt nhưng hắn không thể bỏ cuộc, sẽ nhanh thôi hắn sẽ thoát khỏi Đường gia, có thể tự do làm điều mình muốn. Quan trọng nhất là có thể bảo vệ Lạc Tâm khỏi những mối nguy hiểm đang rình rập ngoài kia.

Hai năm xa cách đã quá đủ, Đường Dịch không muốn bỏ lỡ Lạc Tâm nữa, bởi vì hắn thực sự rất yêu cô, yêu sâu đậm đến mức không thể buông bỏ.

Vì cô, hắn nguyện làm tất cả.

Suy nghĩ thông suốt hết thảy mọi chuyện, Đường Dịch ngồi bật dậy, đưa mắt liếc nhìn tấm hình của Lạc Tâm đặt trên tủ đầu giường, khóe môi cong nhẹ, mấp máy môi phát ra âm thanh trầm ấm.

"Lạc Tâm..lần này hãy để anh theo đuổi em."

Một câu khẳng định chắc nịch, mặc dù Lạc Tâm không nghe thấy nhưng cũng đủ để thấy hắn đã quyết tâm như thế nào. Có lẽ trong những quãng đường tiếp theo, hắn phải thật sự nỗ lực cố gắng mới có thể truy thê thành công.

Cùng lúc này, tại Lạc gia, Lạc Tâm vừa mới bước vào nhà đã thấy Lạc phu nhân và Lạc lão gia ở kia ngồi đợi.



"Con về rồi hả? Ngồi xuống đây đi, ba mẹ có chuyện muốn nói với con" Thấy cô, Lạc phu nhân khẽ vẫy tay, lên tiếng.

"Có chuyện gì thế mẹ?" Cô nghi hoặc ngồi xuống cạnh Lạc phu nhân, hỏi.

Lạc lão gia và Lạc phu nhân liếc nhìn nhau, sau đó ra hiệu, cuối cùng ba cô là người mở lời trước.

"Con cũng 27 tuổi rồi, không còn trẻ nữa, mau chóng kết hôn đi. Ba mẹ đã sắp xếp cho con một buổi xem mắt vào ngày mai, đối tượng là con trai bạn ba, rất ưu tú."

Lạc lão gia nói xong, như sợ rằng Lạc Tâm không nghe lời, Lạc phu nhân tiếp tục phụ họa:

"Phải đấy, lần này con nhất định phải đi xem mắt, không được lấy lý do khước từ. Mẹ và ba con đã lớn tuổi, cũng không thể ở mãi với con, nguyện vọng duy nhất của ba mẹ là nhìn con thành gia lập thất."

Lạc Tâm im lặng một chút, nhìn ba mẹ với ánh mắt phiền não, sau cùng gật đầu đáp ứng.

"Vâng. Con sẽ đi."

Cô đồng ý một cách dứt khoát khiến Lạc lão gia và Lạc phu nhân giật mình, bình thường họ đã nghĩ phải tốn rất nhiều lời khuyên nhủ, ai dè lần này lại dễ dàng như vậy. Có lẽ chuyện hai năm trước đã đả kích cô rất lớn.

"Ừ, vậy con nghỉ ngơi đi." Lạc phu nhân mỉm cười hiền hậu nói với Lạc Tâm.

"Ba mẹ cũng nghỉ sớm đi ạ. Con lên phòng đây." Cô khẽ mỉm cười, đáp.

"Đi đi con." Ba mẹ cô đồng thanh nói.

Nhìn theo bóng lưng cô con gái khuất dần sau ngã rẽ, Lạc lão gia và Lạc phu nhân khẽ nhìn nhau, thở dài. Càng ngày Lạc Tâm càng điềm đạm, không hề tinh nghịch như trước, khiến họ có chút lo lắng.

Sau chuyện tình cảm không thành với bác sĩ Đường, họ nhận ra con gái đã trưởng thành hơn rất nhiều, biết là chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu nhưng cũng không thể mãi ở đó chờ đợi một người không thuộc về mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.